Chương : Mất mặt cả một thế kỷ
Người vây xem càng ngày càng nhiều, Phùng Ngọc Chỉ mười phần không nhịn được: “Bà Ngô, bà hỏi con bà một chút, có phải không phải là Ngọc Ninh nhà tôi thì không thể? Nếu không vì sao phải vội vã mất kiên nhẫn như vậy? Tôi còn chưa có tính sổ với bà đâu, Ngọc Ninh nhà tôi là con gái nhà lành, nói thế nào cũng là nhà bà chiếm tiện nghỉ!”
Vốn dĩ Ngô Xuyên đang suy nghĩ làm sao giao tiếp với mẹ mình, hiện tại nghe thấy Phùng Ngọc Chỉ nói như vậy, lập tức cười lạnh một tiếng: “Thế nào, muốn phủi sạch quan hệ với mình? Không phải khi bà thấy thanh danh và tương lai vô vọng của Ngọc Ninh mới muốn đem người chèn ép cho tôi sao?”
Phùng Ngọc Chỉ trừng mắt nhìn Ngô Xuyên: “Cậu đang nói lung tung cái gì đấy?!”
“Tôi nói lung tung sao” Ngô Xuyên chậm rãi ung dung đốt điếu thuốc, nhả khói thuốc nói: “Căn phòng kia là do bà nói cho tôi biết, lẽ tân hẳn là có thể kiếm tra được”
Mặt Phùng Ngọc Chỉ đỏ lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng hai lần, một chữ đều nói không nên lời.
Bà Ngô giống như gà trống đấu thắng, trong nháy mắt lớn lối: “Mọi người có nghe hay không? Đều nói vợ chồng Tổng giám đốc.
Trương trở mặt với nhà họ Trương đều không thoát khỏi liên quan tới bà, vốn dĩ tôi không tin, bây giờ xem xét thật sự có loại chuyện như vậy! Loại người như bà đặt ở đâu cũng là một đống shitI”
Lễ tân có ghi chép, Phùng Ngọc Chỉ đuối lý, bà ta nghe thấy nửa câu sau của Bà Ngô không chút do dự nhằm phát súng về phía Võ Hạ Uyên đang đứng ở cửa: “Cô nói bậy?”
“Ai nghe thấy?” Võ Hạ Uyên cười yếu ớt: “Phải có chứng cứ”
Nàng luôn miệng không rời “chứng cứ”
chính là muốn làm Phùng Ngọc Chi cũng một lần thử nghiệm cảm giác lòng tràn đây khổ sở phẫn nộ lại bất lực van xin.
“Bà ít căn người khác lại!” Bà Ngô cả giận nói: “Mọi người đều biết nhân phẩm của bà thế nào, chỉ có một mình bà đắc chí còn tưởng rãng mình lợi hại thế nào”
Phùng Ngọc Ninh bị Ngô Xuyên mạnh mẽ ngăn ở phía sau, dù vậy cô ta cũng cảm giác mình giống như bị lột trân đứng dưới ánh mặt trời, tôn nghiêm gì đó thật sự là không còn một chút nào.
Đúng lúc này, Ngô Xuyên cầm bàn tay lạnh lẽo của Phùng Ngọc Ninh , anh ta không có quay người vẫn cảnh giác nhìn chãm chãm Phùng Ngọc Chỉ như cũ.
Trong lòng Phùng Ngọc Ninh lạnh đến cực hạn, bỗng nhiên ấm lại một chút.
Phùng Ngọc Chỉ cuối cùng ném “Thứ mất mặt xấu hổ, nhanh mặc quầi cút ra đây cho tôi” Sau đó liền xông ra đám người, bà ta có thể cảm giác được những ánh mắt mỉa mai như có gai ở sau lưng kia, mặc kệ ở nhà họ Trương như thế nào, đây là lần đầu tiên Phùng Ngọc Chỉ ở bên ngoài mất mặt như vậy.
Bà ta một đường mạnh mẽ đâm tới, căn bản không có chú ý tới xe đấy bánh gato năm tầng đang đẩy về phía bên này.
Chờ đến lúc Phùng Ngọc Chỉ kịp phản ứng, bà ta bởi vì theo quán tính lập tức nện vào bên trong bánh gatô, cả người bị bơ bao trùm, thiếu chút nữa ngộp thở, người phục vụ đẩy xe đẩy cũng giật nảy mình, anh ta vội vàng lui về sau, sau đó Phùng Ngọc Chỉ vừa đứng lên còn chưa vững lại lân nữa ngã sấp xuống, lần này là phương hướng ngược lại, trực tiếp rơi vào bên trong đài phun nước.
“Ha ha ha ha…..” Đỉnh đầu vang lên tiếng cười của Trần Anh Thư , Phùng Ngọc Chi cảm giác trái tim mình gần như bị đốt cháy hết.
Bà ta ở bên trong hồ nước hung hăng lau mặt, ngẩng đầu liền nhìn thấy rất nhiều người đứng trên ban công lầu hai, bọn họ nhìn xuống bản thân, mỗi một người đều đang cười, cười giễu cợt mà vui vẻ, mà mình giống như đưa thân vào một cái sân khấu to lớn trở thành thẳng hề duy nhất ở bên trên.
Phùng Ngọc Chỉ rốt cục không nhịn được, nghẹn ngào gào lên.
Tiệc trà hoa đêm này, một đoạn thời gian rất dài sau này đều trở thành trò cười của giới thượng lưu.
Đêm đó Phùng Ngọc Chi được đưa đến bệnh viện Xe chạy tới cửa biệt thự, Trương Trúc Phương đẩy cửa xe bước xuống, cười vẫy tay với Võ Hạ Uyên : “Cô về trước điện thoại với các chị em, ôi ba o vui chết cô”
Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ: “Cô có việc thì gọi điện thoại nhé.”
Võ Hạ Uyên vừa móc ra chìa khóa, cửa lớn liền mở ra, Trương Tấn Phong đứng ở trước cửa, duy trì lấy động tác mở cửa giống như là chờ đợi đã lâu, đèn màu quýt chiếu.
sáng trên đỉnh đầu anh, nhìn thấy Võ Hạ Uyên tim như tan chảy.
“Sao vậy?” Trương Tấn Phong mắt sắc tĩnh mịch: “Em nhìn có vẻ rất vui”
“Thật sự rất vui” Võ Hạ Uyên đi tới kéo cánh tay người đàn ông: “Tiệc hoa trà hôm nay Phùng Ngọc Chỉ quá là mất mặt!”
“Em giày vò?” Trương Tấn Phong giống như là đang nghiêm túc nghe nhưng lại giống đang suy nghĩ chuyện khác.
Võ Hạ Uyên. uống một cốc nước lớn, thở phì phò nói: “Làm gì có, em nhiều lắm trợ giúp một chút trên đường chị ta tìm đường chết thôi”
Trương Tấn Phong lôi kéo Võ Hạ Uyên ngồi xuống: “Phải không?”
Lúc này Võ Hạ Uyên mới phát hiện giọng điệu Trương Tấn Phong không đúng, cô ngây ngẩn nhìn chằm chằm người đàn ông: “Sao vậy?”
Trương Tấn Phong đưa tay sửa sang lại một chút cổ áo Võ Hạ Uyên , giọng nói đã trở nên khàn: “Em hiếm khi mặc những màu sắc lộng lẫy như vậy”
Võ Hạ Uyên vô thức hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp” Trương Tấn Phong tán thưởng từ đáy lòng: “Khoảnh khắc anh đẩy cửa ra quả thực làm anh bất ngờ”
Võ Hạ Uyên có chút xấu hổ: “Quá muộn rồi, em đi thay đồ” Nhưng mà cô vừa đứng dậy liền bị Trương Tấn Phong chặn ngang ôm lấy, lại lập tức va vào trong ngực người đàn ông, nghe tiếng hít thở trầm thấp trên đỉnh đầu Võ Hạ Uyên liền hiểu rõ.
Nàng thuận theo lực đạo Trương Tấn Phong ngẩng đầu hôn người đàn ông.
Một khi ngọn lửa được đốt cháy, không có khả năng dập tắt.
Trương Tấn Phong ôm Võ Hạ Uyên đi ra ban công, hôm nay vừa đúng lúc là mười lăm, ánh trăng khá to lớn, chiếu rõ từng ngọn cây cọng cỏ trong sân.
Dưới ánh trăng, Trương Tấn Phong muốn Võ Hạ Uyên một lần lại một lần.
Anh thật sự là yêu người phụ nữ này.
Tới ngày hôm sau đến công ty, Trương Tấn Phong mới hiểu được khái niệm Võ Hạ Uyên nói Phùng Ngọc Chỉ mất mặt là gì.
“Thật sự tức giận sinh bệnh?” Trương Tấn Phong hỏi.
Phùng Bảo Đạt gật đầu: “Tin tức chuẩn xác, nghe nói là nhồi máu não nhẹ, tối hôm qua Trương Thiên Định tới chăm sóc”
Trương Tấn Phong _cười như không cười: “Vợ tôi còn rất biết cách chơi.”
Phùng Bảo Đạt : “….” Tổng giám đốc Trương anh thật tự hào.
Cũng không biết Ngô Xuyên bên kia nói thế nào Bà Ngô cũng nhả ra, ngầm thừa nhận hai người kết giao nhưng mà trải qua chuyện đêm đó, Phùng Ngọc Chỉ hận không thể xóa hết tất cả quan hệ với nhà họ Ngô, bà ta nằm ở trên giường bệnh điên cuồng mắng Phùng Ngọc Ninh : “Cháu cái thứ không có tiền đồ! Cháu xem xem nhà bên kia hại dì đến mức nào, cháu lại còn muốn ở bên Ngô Xuyên? Những năm này dì yêu thương cháu vô ích rồi!”
Phùng Ngọc Ninh luôn rất yên tĩnh, tùy ý đế Phùng Ngọc Chỉ đem đồ vật ném lung tung lên người mình, chỉ có khi nghe câu nói cuối cùng, cô ta mới có chút nhấc mí mắt lên, đáy mắt bao trùm tức giận sâu sắc, cô ta dường như muốn nói gì đó lại cần môi nhịn trở xuống.
“Ôi chao, tức chết tôi” Huyết áp lên cao.
Phùng Ngọc Chỉ liền đau đầu, mọi thứ đêm đó giống như màn kịch điên cuồng tràn vào trong đầu làm cho bà ta xấu hổ giận dữ muốn chết!
“Cút! Cháu cút ra ngoài cho dì!” Bà ta nhắm mắt lại yếu ớt chỉ về phía cửa.
Phùng Ngọc Ninh không chút do dự xoay người rời đi, nhưng không nghĩ tới vừa mở cửa ra liền gặp Võ Hạ Uyên, lúc dịch ra thì giọng nói Võ Hạ Uyên nhàn nhạt vang lên: “Nếu có hứng thú, chờ tôi ở vườn hoa dưới lầu”
Phùng Ngọc Ninh nhìn Võ Hạ Uyên thật sâu.