“Võ Hạ Uyên.“ Ánh mắt Trương Thiên Định đây vẻ tức giận, có lẽ vì sợ Huỳnh Tố Vân nghe thấy nên anh ta nói rất nhỏ: “Tôi đã từng quen rất nhiều người con gái nhưng cô là người dối trá nhất!” Trái tim Võ Hạ Uyên chợt nhói lên, cô cắn chặt môi không hé răng nói một lời nào.
“Lúc ở bên tôi thì giả vờ trong sáng thuần khiết, cuối cùng lại lăn giường cùng người đàn ông khác? Võ Hạ Uyên, cô làm tốt lắm!“ Thấy Võ Hạ Uyên không nói gì thì Trương Thiên Định càng nói những lời thâm độc, tính cách của anh ta vẫn luôn như vậy, thiếu kiên nhẫn, không chịu được bất cứ thiệt thòi nào.
“Liên quan gì đến anh?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói.
Trương Thiên Định sửng sốt: “Cô nói gì?” Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Định, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc: “Trương Thiên Định, chúng ta đã chia tay rồi! Là anh đá tôi, bây giờ tôi muốn làm gì cũng không liên quan đến anh!” Sắc mặt Trương Thiên Định vô cùng khó coi, sau đó anh ta nói ra một câu: “Đừng hối hận đấy!” Trương Thiên Định dắt Huỳnh Tố Vân rời đi, Võ Hạ Uyên nhìn theo bóng dáng của họ cảm thấy vô cùng xứng đồi.
Võ Hạ Uyên dời ánh mắt chua xót đi, cô nghĩ thầm mình đau buồn cái rắm gì chứ! Anh ta cũng không phải cóc ba chân, không cân nuối tiếc như vậy! Về đến nhà, Võ Hạ Uyên ngâm mình trong bồn nước ấm rồi bắt đầu suy nghĩ xem bản thân đã làm ra những chuyện gì? Sống trong nơm nớp lo sợ qua hai mươi bốn năm, kết quả lại làm ra chuyện hoang đường nhất trong độ tuổi chững chạc này.
Nhưng cũng may tất cả đã kết thúc rồi, cho dù là Trương Thiên Định hay người đàn ông xa lạ kia.
Tuy nhiên Võ Hạ Uyên không ngờ rằng số phận lại chơi đùa với mình như vậy.
Tháng này mãi chưa tới ngày rụng dâu, hơn nữa lúc đang ăn cơm thì bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, cuối cùng Võ Hạ Uyên ngẩn ngơ đi mua que thử thai về. Giờ phút này, cô đang ngồi trên bồn cầu nhìn hai vạch trên que thử thai, cảm giác như bị sét đánh, đầu óc vô cùng trống rỗng.
Mang thai? Sau khi phản ứng lại, trong lòng Võ Hạ Uyên đan xen giữa bi thương và phẫn nộ, cô nắm chặt que thử thai, trong đầu thoáng hiện lên vô số ý định. Đơn giản nhất chính là đến bệnh viện phá thai, nhưng còn chưa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cô đã cảm thấy hối hận rồi.
Võ Hạ Uyên hất nước lạnh lên mặt, thầm hỏi mình nên làm gì đây? Đứa nhỏ này là ngoài ý muốn nhưng Võ Hạ Uyên đã mồ côi từ nhỏ, cô có khát vọng sâu sắc với tình thân, sao cô có thể khiến cho đứa bé này không có cơ hội được nhìn thế giới chứ? Võ Hạ Uyên đã nghĩ kỹ rồi, cô muốn giữ lại đứa bé này! Cô đến bệnh viện kiểm tra, kết quả siêu âm biểu hiện rất rõ ràng: Có thai ba tháng.
Ba tháng trước… Võ Hạ Uyên nhắm mắt lại, chính là đêm hôm Trương Thiên Định đính hôn.
Lúc bước ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, tâm trạng Võ Hạ Uyên trở nên vô cùng vi diệu, cô có thai, là cốt nhục của mình.
Võ Hạ Uyên có kinh doanh một quán cà phê, hôm nay lúc cô đang chuẩn bị đóng cửa thì bỗng nhiên một tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, sau đó có ba chiếc siêu xe dừng lại trước cửa.
Nhìn thấy những vệ sĩ mặc đồ đen xông tới, fồ Hạ Uyên vô cùng hoảng sợ.
Người đàn ông cầm đầu cung kính nói với Võ Hạ Uyền: “Cô Uyên đúng không? Ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô.” “Các người là ai? Tôi không quen biết ông chủ của các người” Võ Hạ Uyên vô cùng cảnh Người đàn ông vẫn nhắc lại câu nói kìa: “Ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô.” Cuối cùng Võ Hạ Uyên bị cưỡng ép mang dì.
Người đàn ông ngồi đối diện Võ Hạ Uyên với khí thế uy nghiêm, giọng điệu vững vàng mà chắc chẳn. Cô rất muốn phản bác lại lời anh ta Chương : ` đa.
nói nhưng đối phương lại chỉ ra đêm hoang đường vào hai tháng trước rồi lấy kết quả xét nghiệm của cô ra, ý nói rằng mọi đường đi của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.