Chương : Chủ tịch Phong đích thân đến
Màn kịch này sắp quay xong rồi Trần Thanh Tâm mới đến, cô ta khoác trên mình khăn choàng lông và đeo một cặp kính đen, không nói chuyện với ai hết, trực tiếp đi thẳng đến phòng hóa trang trang điểm, có thể nhận ra, cô ta hận không thể trở thành một người tàn hình.
Trần Duy Hòa ở một bên lẩm bẩm nói: “Bây giờ biết mất mắt rồi hả, sớm đã làm gì rồi”
‘Võ Hạ Uyên cười gian ác, trong lòng nghĩ báo ứng cũng đến nhanh quá chứ.
Hôm nay những cảnh quay đều rất suôn sẻ, buổi trưa có thể thu dọn nghĩ ngời ngơi rồi, ‘Võ Hạ Uyên tìm một nơi yên tĩnh, lấy điện thoại ra nhẫn tin cho Trương Tấn Phong: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Hôm qua cô bị thương, trong lòng lo lắng người đàn ông của mình yêu cầu gọi video sẽ nhìn ra được, thế là tìm một lý do nói là đi ngủ sớm rồi, nên từ đó cô tính ra thì hai người đã hơn hai mươi tiếng chưa liên hệ với nhau một cách đàng hoàng rồi, Võ Hạ Uyên nhớ Trương Tấn Phong đến muôn phát điên.
Khi tin nhắn đã được gửi đi rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm, có phải là bận lắm không? Võ Hạ Uyên đá nhẹ chân từ từ đi về khách sạn.
Trần Thanh Tâm đang ngồi ở ghế sô pha, sắc mắt của cô ta vô cùng khó coi “Bụm” Một tiếng đã thấy cô ta ném điện thoại xuống đất, ‘Võ Hạ Uyên điềm tĩnh liếc cô ta một cái, không nói gì “Cô đừng đắc ý!” Trần Thanh Tâm trong bụng lửa giận đùng đùng, hung dữ bốc phát nhấm thẳng vào Võ Hạ Uyên nói: “Cô cho là cô giả vờ bị hấm hại thì anh Lan sẽ nhìn cô hay sao? Cái thứ gì không biết!”
Trần Thanh Tâm càng tức trong lòng Võ Hạ Uyên càng vui, cô nghĩ mình so đo tính toán và nói lý với người đang nổi điên đến không biết dùng não để suy nghĩ để làm gì cơ chứ? Lãng phí năng lượng.
Đợi sau khi ăn cơm xong, trời sắc đã bắt đầu tối lại hoàn toàn.
‘Võ Hạ Uyên ôm điện thoại nằm trên giường, gọi điện thoại rất nhiều lân cho Trương Tấn Phong và Phùng Bảo Đạt, nhưng không ai trong số hai người họ bắt máy, cô bắt đầu đứng ngồi không yên rồi, thẩm chí còn suy nghĩ hay là ngay mai quay về Cần Thơ một chuyến.
Đúng ngay lúc Võ Hạ Uyên đang tìm kiếm vé xe, tiếng chuông điện thoại reo lên, hai chữ hiển thị trên màn hình điện thoại khiên cô ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tấn Phong”
“Có thể xuống tầng hay không?” Trương Tấn Phong hỏi.
‘Võ Hạ Uyên giật mình, sau đó nhịp tim đập nhanh, cô vội vàng lấy áo khoác trên giường, hận không thể bay ngay xuống dưới lầu: “Được chứ Em lập tức xuống!”
“Mặc xong áo rồi, khi đi xuống lâu cẩn thận chút” Giọng của Trương Tấn Phong rất thấp nói: “Võ Hạ Uyên, em mà ngã thêm cái nữa là anh sẽ trói em về nhà đó, từ hôm nay trở đi cái gì cũng không cần làm nữa!”
‘Võ Hạ Uyên ý thức được liền thu cổ lại, biết được người đàn ông của mình đang trong lúc giận dõi Xuống đến lầu, Võ Hạ Uyên nhìn thấy phía Xa xa một tia sáng từ miệng rừng bạch dương cách đó không xa, bóng dáng thon dài của anh gần như bị bóng tối nuốt chửng, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã biết là ai.
“Tấn Phong!” Võ Hạ Uyên vui vẻ nhào đến.
Trương Tấn Phong vội vàng tiến về phía trước ôm lấy cô vào lòng, Trương Tấn Phong nói: “Chạy cái gì chứ?”
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dù cho.
bây giờ trời sụp đất lở Võ Hạ Uyên cũng không Sợ, cô dụi dụi người mình vào trong lòng anh nói: “Em nhớ anh quá.”
“Em..” Khi nghe thấy câu nói này Trương ‘Tấn Phong trong chốc lát tê liệt không giận nổi nữa, cô gái này thật tình sinh ra là để khắc chế anh hay sao đớ?
“Nhớ anh? Nhớ anh mà bị thường không nói cho anh biết?” Trương Tấn Phong miệng lưỡi sắc bén chỉ chỉ vào mũi cô nói.
‘Võ Hạ Uyên vội vàng vuốt ve anh nói: “Em không phải sợ anh lo lắng cho em đó sao? Em đây không sao cả không nghiêm trọng lắm, nếu như mà nghiệm trọng từ sớm em đã khóc la um sùm đòi về rồi, sau đó ôm đùi to của anh không buông ra”
“Bớt nói xui xẻo đi!” Trương Tấn Phong hít sâu một hơi, từ từ đẩy nhẹ Võ Hạ Uyên ra, vạch áo ngoài của cô lên xem vết thương rồi nói: “Con đòi theo học thầy giáo dạy võ để phòng thần, học xong đói quá nuốt hết xuống bụng rồi phải không? Em mà có lanh lợi bằng một nửa của Trần Anh Thư, anh có phải lo lắng như thế không?
Võ Hạ Uyên ngoan ngoan thành thật đứng đó, tay còn lại nắm lấy một bàn tay của Trương Tấn Phong không buông.
Đợi sau khi cô bị anh giáo huấn cho một trận xong, lửa giận trong lòng Trương Tấn Phong cũng vơi bớt đi phần nào rồi, Trương Tấn Phong cũng phục Võ Hạ Uyên rồi, càng, phục bản thân anh hơn.
Ánh sáng mặt trăng chiếu gọi, sôi sáng toàn diện gương mặt của người đàn ông bên cạnh cô, nét mắt anh tuấn tú, ngắm nhìn đến trong lòng Võ Hạ Uyên cũng cảm thấy cồn cào.
Người đàn ông của cô thật đẹp, trong lòng Võ Hạ Uyên nghĩ.
Trương Tấn Phong nhìn cô rồi nở một nụ cười gian xảo, dùng ngón tay đụng lên mũi của cô rồi kéo xuống: “Nhìn gì đó?”
“Nhìn anh chàng đẹp trai” Võ Hạ Uyên nói rồi ôm lấy Trương Tấn Phong: “Đến cũng đến rồi, cũng không nói với em một tiếng, lại còn không nghe điện thoại của em”
“Lo lắng rồi hả?” Trương Tấn Phong đá lòng mày.
Võ Hạ Uyên gật gật đầu nói: “Uhm”
“Lo lắng là đúng rồi” Trương Tấn Phong Trầm giọng nói: “Em nghĩ thử coi khi anh biết em bị thương, em lại im lặng không nói với anh hết có biết lúc đó anh thế nào không?”
Võ Hạ Uyên cúi đầu: “Em sai rồi, sau này sẽ kịp thời báo cáo tình hình cho anh biết nha”
“Đúng vậy không?” Trương Tấn Phong nhíu mày nâng cầm của Võ Hạ Uyên lên nói: “Tái phạm thì sẽ xử sao đây?”
Ánh mắt của Võ Hạ Uyên từ từ hít lại: “Tùy anh xử lý nha..”
Họ cuồng nhiệt ôm lấy nhau rất nhanh, và họ hôn nhau cho đến khi sau lưng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Trương Tấn Phong ý thức được liên đem ‘Võ Hạ Uyên ôm chặt vào trong lòng Trần Thanh Tâm cười cười bước lên phía trước, trên mặt giống như đang đợi xem một màn hay rất hưng phấn nói: “Chu cha ơi, thật sự là ngại quá đi cô Uyên, cô đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây, dọa chết chúng tôi ôi. Vị này Ì; Sau khi lời nói của Trần Thanh Tâm đột nhiên tắt đi, cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt như thần dưới ánh trăng, người đàn ông lặng lẽ đứng đó, trong mắt có một tia lạnh lẽo. Sau sự ngạc nhiên ban đầu, Trần Thanh Tâm bắt đầu cảm thấy khó chịu vì người kia nhìn cô như thể anh đang nhìn một vật chết.
Lúc này Diệp Vĩ Thanh cũng đi đến, giây phút ánh mắt của anh ta chạm chúng tâm nhìn của Trương Tấn Phong, trong lòng anh ta sản sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm từ trước đến giờ chưa hề cảm thấy qua.
Người đàn ông này đặt biệt nguy hiểm!
Đây là trực giác của anh ta nói cho anh ta biết.
Võ Hạ Uyên từ trong lòng của Trương Tấn Phong ló đầu ra, nhìn thấy cách đó không xa người đang đứng là Trần Thanh Tâm và Diệp Vĩ Thanh, khẽ khẽ nhíu mày lại nói: “Đây là bạn trai của tôi, anh ấy đến đây thăm tôi Cánh tay của Diệp Vĩ Thanh từ từ buông xuống rồi siết chặt lại, với lại những động tác nhỏ này của anh ta đã lọt vào mắt của Trương.
Tấn Phong, rất tốt, Trương Tấn Phong tức đến cần răng, người phụ nữ của anh lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm nữa rồi!
Còn Trần Thanh Tâm thì ngượng ngùng rồi, cô ta vừa rồi ở trên lầu hai nhìn xuống thấy ‘Võ Hạ Uyên đang ôm ôm ấp ấp cùng với một người đàn ông lạ, liền chạy đi nói với Diệp Vĩ Thanh cô Võ Hạ Uyên nữa ngày rồi cũng chưa thấy về, Diệp Vĩ Thanh liền đi ra ngoài tìm cô, cô ta cũng đi theo sau lưng, hai người vừa hay bắt gặp cảnh này, Trần Thanh Tâm trong lòng đang tính toán sẽ làm gậy đánh uyên ương, cô ta cũng nhìn ra được Diệp Vĩ Thanh đối với Võ Hạ Uyên có chút đặc biệt để tâm, liền suy nghĩ muốn triệt để cắt đứt mối duyên này, ai ngờ…