Cưới Ngay Kẻo Lỡ

chương 235

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Đầu bạc

Trong phòng trang trí rất ấm áp, bởi vì ban ngày ra mồ hôi một chút nên Trương Tấn Phong cởi quần áo đi tắm, đúng lúc Võ Hạ Uyên mới có thời gian mở hộp do Trân Anh Thư đưa.

Theo như Trần Anh Thư nói thì đây chính là ũ khí bí mật” giúp cô ấy có thể đối phó với Võ Đức Duy.

Chờ đến khi thấy rõ đồ vật trong đó, mắt Võ Hạ Uyên tối sầm lại, anh trai của cô ấy và Trần Anh Thư… thật biết chơi.

Hóa ra là trang phục hầu gái với hai chiếc tai thỏ! ‘Võ Hạ Uyên lấy quần áo ra hoa tay múa chân nửa ngày cũng không biết làm sao để mặc thứ này lên người, cô nghiên cứu quá chăm chú nên không để ý đến Trương Tấn Phong đã đi ra từ lúc nào.

“Vợ à..” Trương Tấn Phong quấn khăn tắm nhìn mấy thứ trong tay Võ Hạ Uyên, ánh mắt của anh đột nhiên tối sâm lại, giọng nói cũng khàn khàn, cẩn thận hỏi: “Em thích mấy thứ này hả?”

Võ Hạ Uyên giống như bị điện giật, vội vàng ném thứ trong tay đi, đứng dậy lo lắng giải thích: “Không phải… em hỏi Trần Anh Thư xem có thứ gì đặc biệt hấp dẫn người ta không, ai biết cô ấy lại tặng em cái này, em cũng vừa mở ra mới biết, trời đất chứng giám”

“Em định mặc nó cho anh xem sao?”

Trương Tấn Phong hơi nghiêng người, hơi thở nóng bỏng bá đạo lập tức bao trùm lấy Võ Hạ Uyên.

Bất giác, nhịp tim của Võ Hạ Uyên tăng nhanh, cô đỏ mặt gật đầu: “Ừ” Sau đó giọng nói của cô càng nhỏ hơn: “Nhưng mà nhiều quá… Em không muốn mặc”

Trương Tấn Phong nâng cằm của cô lên, giọng điệu bá đạo: “Không muốn mặc thì không mặc”

Thật ra Trương Tấn Phong muốn nói em không cần mặc, chỉ cần một ý nghĩ, một lời nói, ánh mắt, thì đều có thể khiến anh quăng mũ cởi giáp đầu hàng vô điều kiện Bầu không khí đột nhiên nóng lên, nướng Võ Hạ Uyên đến mức cô cảm thấy dường như mỗi tế bào trong cơ thể đều bị ép khô. Chờ đến khi cô bình tĩnh lại thì đã bị Trương Tấn Phong lột sạch sẽ đặt lên giường, còn “vũ khí bí mật mà Trần Anh Thư đưa cho cô rốt cuộc cũng không dùng đến.

Đôi mắt của Trương Tấn Phong hé ra hai cái khe nhỏ, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Làm sao vậy?”

‘Võ Hạ Uyển không nói lời nào, cúi người xuống hôn lên trán của anh, thành kính và dịu dàng cất giọng: “Giáng sinh vui vẻ”

Trương Tấn Phong sửng sốt hồi lâu, sau đó khóe miệng nhếch lên, kéo Võ Hạ Uyên vào lồng ngực của mình.

Bên ngoài có tuyết rơi rồi, rơi dày một tầng, chút ta có thể ra chơi một lúc” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.

Trương Tấn Phong dừng lại hai giây, sau đó ôm Võ Hạ Uyên cùng nhau đứng dậy, lời ít ý nhiều nói: “Đi, chúng ta đi ra ngoài chơi”

Cho dù Võ Hạ Uyên bị chơi đùa đến cả người suy yếu, nhưng vừa nghe nói đi ra ngoài liền nhanh chóng nhặt quần áo lên khoác lên người, nhưng… váy đã bị xé rách.

Lúc nấy Trương Tấn Phong hơi quá tay, nhìn cái váy kia thì quai hàm bạnh ra cố dẫn tiếng cười xuống, sau đó cất bước đi đến tủ quần áo bên kia rồi đưa tay mở ra. Bên trong đó có hai dãy quần áo sạch sẽ của cả nam lân nữ, thậm chí còn chưa cắt mạc, tuy không phải là của thương hiệu lớn nhưng trông không hề rẻ.

Trương Tấn Phong tìm bộ quần áo dày đưa cho Võ Hạ Uyên, cô vừa mặc vừa hỏi: “Làm sao anh biết sẽ có?”

“Nơi đây được xem là một trong những khách sạn tình yêu tốt nhất ở thành phố này”

Trương Tấn Phong giọng điệu lười biếng “Chắc chăn họ nhất định sẽ nghĩ đến những tình huống như thế này” Anh nói xong thì chỉ vào chiếc váy đã trở thành giẻ rách.

Mặc áo khoác xong thì Võ Hạ Uyên hưng phấn kéo Trương Tấn Phong đi ra ngoài.

Bây giờ mới hơn nửa đêm, mặc dù tuyết rơi nhưng đường phố vẫn vô cùng náo nhiệt, có một số người mặc trang phục ông già Noel vẫn bán những món đồ nho nhỏ chẳng hạn như táo, búp bê và đồ trang sức đôi.

Bình thường những thứ này không có gì đáng để người ta ngạc nhiên, nhưng Võ Hạ Uyên lại bị hoa mắt.

Võ Hạ Uyên chạy đến tới một người bán hàng mua hai cái mũ đan bằng sợi len, của cô là màu hồng, còn của Trương Tấn Phong là màu xám, chỉ dựa vào chiếc khăn quàng cố thôi thì cũng không thể cản được gió, cô cảm thấy lỗ tai sắp bị đông cứng rồi.

“Thế nào, có phải là ấm áp hơn rất nhiều không?” Võ Hạ Uyên hỏi Trương Tấn Phong cảm thấy có hàng vạn ngôi sao trong đôi mắt đó, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”

‘Võ Hạ Uyên mua một cây kẹo bông gòn, sau đó dùng tay xé ăn rồi đưa cho Trương Tấn Phong miếng cuối cùng.

“Quá ngọt” Trương Tấn Phong mím môi.

“Chỉ ăn hôm nay thôi” Võ Hạ Uyên hưng phấn nói: “Đây là lần đầu tiên hai người chúng ta đi chơi Giáng sinh.”

Trương Tấn Phong nhìn chăm chăm bóng lưng Võ Hạ Uyên, trong lòng thầm nói, mỗi năm đều sẽ cùng nhau trải qua.

Những món đồ trang sức đầy màu sắc thu hút sự chú ý của Võ Hạ Uyên. Đây đều là các loại hạt châu nhỏ rất phổ biến trên thị trường, nhưng khi chúng được xâu lại với nhau thì vô cùng tinh xảo. Người bán trang sức là một bà ngoại khoảng tuổi nhìn tất có tinh thầi mỉm cười hỏi Võ Hạ Uyên: “Cô gái, cô muốn mua sao?”

“Mua!” Võ Hạ Uyên bắt đầu chọn một lúc, sau đó chọn trúng một đôi, nửa bên trái màu trắng nửa bên phải màu xám, hai cái ghép cùng nhau thì tạo thành một hình trái tim.

Nhìn qua thì có chút sến sẩm, nhưng Võ Hạ Uyên muốn sến một lần, cô chắc chắn Trương Tấn Phong chưa đeo loại này bao giờ nên thế nào cũng phải bắt anh thử một lần: “Bà ơi, con lấy hai cái này, bà giúp con bọc lại đi”

“Được! Bà lão cười đánh giá Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong nói: “Hôm nay hai người là một cặp đẹp đôi nhất mà tôi từng thấy, hai người phải luôn luôn ở bên nhau có biết không?”

Võ Hạ Uyên lớn tiếng đáp lại: “Con biết.”

Trương Tấn Phong cũng nói theo: “Tôi biết “Khi trở về, em sẽ tìm hai sợi dây chuyền mắc vào, có thể đeo vào cổ” Võ Hạ Uyên nghĩ một mình, cuối cùng lắc đầu: “Quên đi, anh nhất định không đeo”

Trương Tấn Phong : “Ngày mai anh sẽ bảo.

Phùng Bảo Đạt mua hai sợi dây chuyền”

‘Võ Hạ Uyên cười nói: “Những chuyện như thế này phải tự mình làm, có biết chưa?”

“Biết”

Bốn phía xung quanh đều có người tới lui, chủ yếu là người yêu, Võ Hạ Uyên nhìn những người bán hàng không chớp mắt, Trương Tấn Phong chú ý bảo vệ sự an toàn của cô. Không lâu sau, tuyết vốn dĩ đã ngừng đột nhiên lại rơi xuống như lông vũ “Nếu như tuyết rơi đến ngày mai thì chúng †a có thể dẫn Đức Minh ra ngoài đắp người tuyết rồi” Trương Tấn Phong dừng lại nhìn trời, thấp giọng nói “Ừ” Võ Hạ Uyên nhìn sườn mặt của người đàn ông, ánh mắt dịu dàng.

Trương Tấn Phong quay đầu lại, phủi bông tuyết trên vai Võ Hạ Uyên, ánh mắt chăm chú: “Chúng ta đi bộ về nhà thế này, có tính là bạc đầu không?”

“Tính!”

Đôi mắt của Trương Tấn Phong tràn đầy ý cười, người phụ nữ này, giống như anh đã dùng hết vận may cả đời mới có thể có được cô. Cuộc sống tê dại mà cứng ngắc, tiền bạc cũng sẽ kiệt quệ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt này, trong lòng chỉ còn lại sự ấm áp.

Khi cơn gió lạnh thổi qua, Trương Tấn Phong nằm tay lại đặt lên môi ho nhẹ.

Võ Hạ Uyên đột nhiên cảm thấy căng thẳng: “Chúng ta trở về đi”

“Nếu em còn muốn chơi, thì chúng ta cứ ở đây chơi một lúc”

“Không chơi nữa!” Võ Hạ Uyên siết chặt bàn tay của Trương Tấn Phong: “Em buồn ngủ quá”

Trương Tấn Phong cười sủng nịch nói: “Vậy thì trở về thôi.”

Khi hai người đi ngang qua một khách sạn thì hai người nhìn thấy một nam một nữ đang lôi lôi kéo kéo, có vẻ là đang cãi nhau, Võ Hạ Uyên tò mò nhìn một cái, sau đó vội cúi đầu xuống.

Trương Tấn Phong chú ý đến: “Sao vậy?”

“Oan gia ngõ hẹp!” Võ Hạ Uyên hết sức ngạc nhiên, thật là tình cờ, cô quen biết cả nam lẫn nữ, Lưu Nguyên Cường và Lâm Diệu Thương!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio