Chương : Thiếu niên này đang tỏa sáng
Vì lớp ngụy trang bị rơi ra, bây giờ Võ Hạ Uyên đi làm ở Thiên Thần cũng sẽ bị bao vây, đi làm công ty giải trí cũng không hơn nơi làm việc bình thường, mọi người nhiệt tình đối với chuyện phiếm hơn rất nhiều so với công việc.
May mắn thay, giờ đây Đỗ Minh Thông đã ngồi vững vị trí “anh cả” của Thiên Thần, Phạm Minh Trạch đã tìm được cho anh ta một người đại diện mới. Võ Hạ Uyên chỉ mang theo.
Khương Thị, điều này làm cô dễ thở hơn rất nhiều.
Trải qua bao nhiêu kinh nghiệm, Khương Thi như được tiêm máu gà, Võ Hạ Uyên cũng biết không ít người trong công ty đang ngấm ngầm chế nhạo Khương Thỉ vì chó ngáp phải ruồi, so với Đỗ Minh Thông vốn đã nổi tiếng thì nghiễm nhiên Khương Thỉ tuyến dễ dàng bị gây khó dễ. Nhưng ngoài dự đoán của Võ Hạ Uyên, Khương Thi đã trầm tĩnh hơn rất ni , người khác bàn tán về cậu ta, tai trái đi vào tai phải đi ra. Thời gian rảnh rỗi, cậu ta ở phòng rèn luyện vũ đạo. Sau vài tháng, khí chất của cậu ta khiến Võ Hạ Uyên cũng kinh ngạc không thôi.
“Là một đứa bé rất chăm chỉ” Giáo viên dạy vũ đạo nói với Võ Hạ Uyên: “Nếu được trao cho chút cơ hội, cậu ta sẽ có thể đạt được điều gì đó”.
Ngoài ra, hiện tại trong giới giải trí chủ yếu là người được đào tạo đại trà, theo khuôn mẫu, rất ít người có tài năng thực sự.
Một tháng sau, Võ Hạ Uyên giành được một vị trí cố vấn trong cuộc thi tìm kiếm tài năng cho Khương Thi, ngay khi biết tin, rất nhiều người chờ xem trò vui, trên mạng còn nói lấy đại một thí sinh nhảy còn hay hơn Khương Thi.
Điều mà Võ Hạ Uyên muốn chính là hiệu ứng này.
Sự so sánh càng rõ ràng, thì khi bị lật mặt cũng càng tạo ra cảm giác mãnh liệt hơn.
Trái với dự đoán của mọi người, Khương.
Thi lần này xuất hiện trước ống kính không còn là vẻ đáng yêu thường ngày nữa mà rất trầm ổn, khi ngồi xuống lại thể hiện thần thái chuyên nghiệp, bởi vì cả người đã rèn luyện thường xuyên nên không còn dáng vẻ trắng xanh như một tờ giấy, các đường nét trên khuôn mặt của vị thành niên này rất sắc sảo và cường tráng, các đường cơ lờ mờ hiện ra dưới lớp áo mỏng Đêm đó “hình tượng mới của Khương Thi” đã được đưa vào danh sách hotsearch.
Võ Hạ Uyên nói với Khương Thi: “Đừng nên gấp gáp, em phải thể hiện tài năng của mình từng chút một và đừng quan tâm đến những gì người khác nói. Nếu em nằm bắt được nhịp điệu này thì sự nổi tiếng sẽ được duy trì lâu dài. Dù sao thì chương trình cũng được phát sóng mỗi tuần một lần. Sau khi chương trình này xong, chị sẽ để cho Đỗ Minh Thông giúp đỡ, làm như vô tình tuyên truyền cho em một chút, thời điểm đó sẽ dễ hơn rất nhiều”
Khương Thi đương nhiên đồng ý.
Mọi thứ đang phát triển theo đúng hướng mà Võ Hạ Uyên đã tính, Phạm Minh Trạch còn nói đùa với Võ Hạ Uyên: “Bà chủ, bà sinh ra để làm người đại diện”.
‘Võ Hạ Uyên muốn trợn mắt: “Giáo sư đại học của tôi nói rằng tôi có năng khiếu về ngôn ngữ, còn anh trai tôi nói rằng tôi là một thiên tài kinh doanh. Kết quả là tôi thậm chí không thể vượt qua ba chiêu, đã bại dưới tay tổng giám đốc Lệ của anh, tôi tin vào sự tà môn của các người”
Phạm Minh Trạch: ”..” Tại sao phải so với tổng giám đốc Lệ? Đó là con người sao?
Khi mức độ nổi tiếng không ngừng tăng lên, nhóm làm chương trình cuối cùng cũng không thể chống lại áp lực dư luận, định để Khương Thi biểu diễn trên sân khấu.
“Đừng căng thẳng, cứ nhảy lung tung đi.
Ngoại hình anh đẹp là được, nhiều người mua nợ” Đạo diễn an ủi Khương Thi, nhưng anh ta cũng rất căng thẳng.
Khương Thi bình tĩnh gật đầu, đứng ở phía sau nhìn sân khấu được chiếu sáng đèn, trong lòng dâng lên xúc động mãnh liệt, đây là cơ hội cuối cùng của cậu ta, cậu ta nhất định phải đứng thẳng người đón lấy cơ hội này.
Khi âm nhạc vang lên, một Khương Thi hoàn toàn khác với ấn tượng của mọi người đã ra đời Cậu ấy như hòa nhập với sân khấu, với sức hấp dẫn bất khả chiến bại, khiến mọi khán giả đều phấn khích. Khi nhạc dừng lại, ngón tay của Khương Thi hướng lên trên, lộ ra nụ cười nhợt nhạt và hơi thở hổn hển.
Có một vài giây im lặng sau đó là tiếng vỗ †ay như thủy triều vọt tới Thiếu niên này đang tỏa sáng.
Đỗ Minh Thông cũng vỗ tay trước truyền hình.
Phạm Minh Trạch dựa vào ghế, cười như không cười: “Tên nhóc này đúng là rất được a”
“Khương Thi nhảy” thống trị các tiêu đề tìm kiếm nóng trong ba ngày!
Ngay cả Võ Hạ Uyên cũng không ngờ rằng cậu ta thực sự có tài nhảy múa như vậy! Võ Hạ Uyên không cần lo lắng chuyện tiếp theo, nhìn thấy thêm một cây hái tiền khác, Phạm Minh Trạch còn quan tâm hơn so với Võ Hạ Uyên.
Buổi chiều, một chiếc xe công vụ đậu dưới lầu trước quán trà, Võ Hạ Uyên xuống trước, theo sau là Khương Thi đeo khẩu trang.
“Hôm nay vấn đề này cơ bản là ván đã đóng thuyền, em chỉ cần uống tượng trưng hai chén” Võ Hạ Uyên thì thào nói.
Khương Thi quay đầu lại nhìn về phía Võ Hạ Uyên, trong mắt mang theo ý cười, giọng nói nhàn nhạt: “Chuyện này em biết. Mà chị Hạ Uyên, hôm nay sao chị lại bị người ta chặn lại?”
Nhắc đến chuyện này Võ Hạ Uyên thật đau đầu.
Không biết ai là người châm lửa trước, nghe nói nghệ sĩ mà Võ Hạ Uyên dẫn dắt đêu sẽ nổi tiếng, cộng thêm thân phận bà chủ Lệ không khác gì đại gia chống lưng nên mấy nghệ sĩ nhỏ trong công ty cũng có chút tâm tư. Kỳ trước hai lần cô đều nhịn, nhưng hôm nay cô gái bé nhỏ kia trực tiếp quỳ gối trước mặt Võ Hạ Uyên, rơi lệ kể về hoàn cảnh gia đình khó khăn, Võ Hạ Uyên sửng sốt.
Không khéo, Phạm Minh Trạch tình cờ đi ngang qua, tổng giám đốc Phạm ngay lập tức tức giận đuổi nữ nghệ sĩ đi, chuyện này làm công ty ầm ï một hồi nhưng nhìn vào vết xe đổ những người khác có thể an phận một chút.
“Chị Hạ Uyên của em bị người khác chặn đường, em còn ở chỗ này cười!”
“Bởi vì chị thật sự rất giỏi” Khương Thi thấp giọng nói ‘Võ Hạ Uyên không để tâm: “Chính em mới là tài giỏi, không phải chị. Dù tài lực của chị có tốt đến đâu, nếu biểu diễn trên sân khấu không tốt, thì hai chúng ta sẽ cùng nhau bị vạn tiễn xuyên tâm.”
Khương Thi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải như vậy, chị Hạ Uyên còn chưa biết, trên người chị có sức mạnh thần kỳ”
“Hả?”
“Nó có thể khiến người ta học cách đứng lên từ dưới đáy vực”
Võ Hạ Uyên sững sờ hai giây, sau đó vỗ vỗ vai Khương Thi Không đứng lên thì có thể làm thế nào?
Thời điểm chưa gặp Trương Tấn Phong, không có ai đồng ý giúp đỡ cô một tay, việc cô làm nhiều nhất chính là làm lại từ đầu.
Cuộc đàm phán hợp tác diễn ra suôn sẻ, ngay khi Võ Hạ Uyên và Khương Thi bước ra khỏi phòng riêng, họ đã gặp Bạch Mỹ Kỳ từ xa đi tới Bạch Mỹ Kỳ cũng ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy bọn họ.
Lúc đầu nghĩ răng Khương Thi là một hạt cơm khê, Bạch Mỹ Kỳ muốn bao cậu ta một đêm, có thể nói là bất chấp thủ đoạn và tiền của để làm. Ngày xưa là vậy, còn nay thì không biết bà ta có bao nổi hay không.
‘Võ Hạ Uyên nhìn Khương Thi trong vô thức, lo lắng cậu ta sẽ sợ hãi, nhưng vẻ mặt Khương Thỉ lại ôn hòa.
“Bà chủ Lệ?” Bạch Mỹ Kỳ nghe đến người đại diện của Khương Thi là ai thì sợ chết khiếp, bà ta chưa bao giờ dám khiêu khích người đó, bây giờ gặp lại Võ Hạ Uyên, bà ta hối hận, biết vậy bà ta chẳng làm.
“Chị Mỹ Kỳ” Võ Hạ Uyên gật đầu.
Khương Thi đột nhiên nói: “Chị Hạ Uyên cho em một vài phút, em có chuyện muốn nói riêng với chị Mỹ Kỳ”
Võ Hạ Uyên nhìn Khương Thi: “Được.”
Khi đứa bé lớn lên, có thể tự mình đối diện và giải quyết nó, Võ Hạ Uyên rất hài lòng. Cô tìm một góc yên tĩnh trong hành lang để chờ cậu ta, tùy ý trêu chọc những bông hoa loa kèn tươi trên bàn.
Bóng đen chiếu trên cổ tay, mang theo cảm giác áp bách khó có thể bỏ qua, Võ Hạ Uyên nhíu mày, chợt ngẩng đầu!
Trước mặt cô là một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài bốn mươi, đường nét khuôn mặt hơi thô bạo, đôi mắt âm u đầy vẻ chết chóc, người đàn ông này đáng sợ hơn khi còn có vết bỏng rõ ràng trên mắt phải.
Người đàn ông mặc vest và đi giày tây chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên ‘Võ Hạ Uyên cau mày: “Có chuyện gì không?”
Xin hỏi cô…” Giọng nói của người đàn ông cũng khàn khàn, giống như dây thanh quản của ông ta đã bị tổn thương: “Cô có biết Bùi Giang Hiên không?”