Chương Bị thương
‘Võ Hạ Uyên vừa bưng bánh bao đi ra, bên trong thoang thoảng mùi thịt, người phụ nữ quấn tạp dề màu hồng cười nói: “Còn ngơ ra đó làm gì? Đến ăn đi”
Dưới máy quay, mọi người đã thể thành công cái gì gọi là “đói như hổ vỡ Võ Hạ Uyên trước tiên đưa cái bánh bao đến trước mặt Kiều Nhật Linh, “Biết là em đói bụng, mau ăn đi Kiều Nhật Linh nuốt nước bọt, “Chị Uyên, chị làm phần cho mấy người vậy?”
“Tất cả” Võ Hạ Uyên lần lượt đem bánh bao ra, phát hiện tất cả mọi người ngoại trừ Trịnh Hoài Lan đều dùng ánh mắt tôn sùng đến si mê nhìn mình?Làm gì vậy? Không ăn cơm muốn ăn tôi sao?”
“Chị Uyên!” Kiều Nhật Linh bật khóc, “Chị thực sự là một thiên thần!”
Chung Sở Kiều: “Tiên nữ!”
Kiều Nhật Linh: “Vị cứu tinhl”
Võ Hạ Uyên bị chọc cười, “Được rồi, mọi người ăn đi, buổi chiều đi tìm thử tiếp”
Tay nghề của Võ Hạ Uyên không có gì để nói, gần như không có gì cô không biết. Ngay cả những chiếc bánh bao đơn giản cũng có thể làm rất ngon. Mọi người đều nghe nói răng xà phòng của Võ Hạ Uyên đều được bán hết, càng thêm phần ngưỡng mộ, phục sát đất hơn nữa, “Chị Uyên chính là chị Uyên” Kiều Nhật Linh đã trở thành fan ruột của Võ Hạ Uyên, nuốt một miếng bánh bao cuối cùng, rồi thở dài, “Thoải mái”
Mọi người chỉnh đốn lại trong nửa tiếng, chuẩn bị ra ngoài thử lại.
“Này? Trịnh Hoài Lan không đi cùng nhau sao?” Lâm Hàm Khúc ngạc nhiên hỏi khi thấy Trịnh Hoài Lan đang ở trên lầu.
Trịnh Hoài Lan không quay đầu lại, “Nóng quát Hôm nay không đi.”
Cô ta nói như vậy nhưng cũng không có ai nói lại lời nào, hai ngày ở cùng nhau cũng đủ để bước đầu phán đoán bản chất của một con người như thế nào, mọi người hiểu ngầm là đều không muốn để ý đến Trịnh Hoài Lan.
Trước khi đi, Kiều Nhật Linh vội vàng chạy.
lên vỗ vào người Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên mơ hồ cảm thấy trong túi có thứ gì đó nhét vào, không đợi cô phản ứng, Kiều Nhật Linh đã chạy mất tăm.
‘Võ Hạ Uyên lấy ra xem thử, là k, tiền ăn sao? Cô mỉm cười dịu dàng, cảm thấy Xiao Ning là một đứa trẻ rất ngoan.
Lần này anh quay phim luôn đi cùng Võ Hạ Uyên bởi vì có việc bận không đi được, Võ Hạ Uyên một mình vui vẻ tự do, đi đến khu chợ thứ hơi xa một chút ‘Võ Hạ Uyên tìm xe đẩy, cô cảm thấy bán đồ ăn buổi sáng thực sự có thể thực hiện được, cô không muốn lãng phí cơ sở dược liệu cơ bản!
Không quan tâm đến xe đấy rất bẩn, Võ Hạ Uyên dạo quanh vài vòng cuối cùng cũng chọn được một chiếc. Hình vuông, có bánh xe, có thể để được rất nhiều đồ.
‘Vừa hỏi giá, triệu !
Ăn cướp sao?
Ông chủ thấy Võ Hạ Uyên có vẻ không phải là người địa phương, lại xinh đẹp dễ bị lừa, nên mới dám hùng hổ nói như vậy Võ Hạ Uyên nhịn không được kích động trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ anh coi tôi là con ngốc sao? Quay người muốn rời đi.
Ông chủ lập tức ngăn cô lại, nhưng không ngờ Võ Hạ Uyên lại dứt khoát như vậy, còn do dự giảm k, Võ Hạ Uyên cười lạnh nói thẳng một triệu.
Ông chủ trợn to mắt nói sẽ không bán, Võ Hạ Uyên xoay người muốn rời đi, ông chủ lại hô một tiếng, hai người lãng nhằng một lúc, cuối cùng cũng lấy giá triệu.
Lúc Võ Hạ Uyên đẩy xe trở về nhà trọ, nhóm đạo diễn đang ăn mì gói sửng sốt, còn thực sự muốn bán đồ ăn sáng sao?
Đạo diễn lồng ngực thình thịch, hối hận vô cùng, ngay từ đầu không nên để Võ Hạ Uyên ở chung như vậy, thật giống như người phá game vậy!
Võ Hạ Uyên từ trong xe đấy ra một ít rau, cười nói: “Buổi tối tôi sẽ nấu nhiều hơn, đạo.
diễn mấy anh cũng thưởng thức nhé’“
Đạo diễn ngay lập tức sảng khoái, cảm thấy rằng điều này cũng tốt ‘Võ Hạ Uyên bên này vừa rửa rau xong, Trịnh Hoài Lan mặc bộ đồ ngủ từ trên lầu đi xuống.
Võ Hạ Uyên thực sự khâm phục cô ta, ngoài một vài khách mời, còn có rất nhiều thợ quay phim như vậy đạo diễn cũng đều là nam, cô ta lại thản nhiên không mặc gì bên trong như vậy, không sợ gì cả.
Trịnh Hoài Lan Liếc nhìn phòng bếp, rất tự nhiên hỏi: “Tối nay ăn gì? Nghe giọng điệu của cô ta, Võ Hạ Uyên giống như mẹ của cô tay vậy.
Võ Hạ Uyên tạm dừng tay, lại ngứa đòn rồi phải không?
“Buổi tối ăn mì” Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói: “Đúng rồi, cô trả tiền ăn đi”
Trịnh Hoài Lan mở to mắt, “Tiền ăn nào?”
Võ Hạ Uyên cười nói: “Tiền ăn hai bữa nay đều là do tôi chỉ, nhưng không thể cứ không như vậy được chứ? Dù sao thì mỗi người triệu.”
Trịnh Hoài Lan cao giọng: “Nhưng không phải tất cả xà phòng và đầu thơm của cô đều đã bán hết rồi sao?”
‘Võ Hạ Uyên gật đầu: “Thì sao? Chuyện này liên quan gì đến cô?”
Máy quay theo sát, Võ Hạ Uyên biết rằng họ đang ghi lại những tình tiết nóng hổi. Vì mục đích của chương trình, cô tiếp tục: “Buổi trưa Kiều Nhật Linh đã nhét cho tôi một trăm nghìn. Mọi người đều phải làm việc chăm chỉ nếu họ muốn có một cuộc sống tốt hơn. “
Đánh đòn phủ đầu, đứng trên đỉnh cao của đạo đức.
Trịnh Hoài Lan đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Cơm cô nấu tôi sẽ không ăn nữa!”
Võ Hạ Uyên nhún vai, tỏ ý ra Đạo diễn nhìn thấy vậy liền läc đầu, chính cái bộ dạng này của Trịnh Hoài Lan, chờ chương trình phát sóng, e rằng cô ta sẽ bị mảng chết. Đương nhiên, đối với bọn họ mà nói càng gay cấn càng tốt, nhiệt độ của chương trình sẽ tăng lên.
Trịnh Hoài Lan dẫn theo người đại diện của mình, bỏ đi một cách tức giận, đêm qua, tối hôm qua cô ta chỉ vì để hưởng thụ một lần đã tiêu hết triệu , tuy răng cũng cố gắng tiết kiệm, nhưng vẫn tri ra một số tiền không nhỏ, người đại diện ở bên cạnh thấp giọng khuyên Thôi đi, chẳng qua là một trăm nghìn tiền ăn thôi mà, hai người chúng ta cộng lại cũng không quá trăm, đưa cho Võ Hạ Uyên cũng.
“Đủ rồi!” Trịnh Hoài Lan cất ngang, “Cho dù có vứt trăm nghìn đi, tôi cũng không đưa cho cô tat Khuôn mắt của người đai diên chìm xuống, có chút không thể chịu đựng nối Trịnh Hoài Lan, nếu không phải người phụ nữ này và ông chủ…. mình đâu phải ở đây nhắn nhịn như thế này đâu? Người đại diện bình tĩnh lại một chút, quyết định để cho Trịnh Hoài Lan tung hoành, không cô ta lại gào khóc ra đấy.
Võ Hạ Uyên bây giờ miễn cưỡng có thế tự túc được, nhưng tính đi tính lại vẫn chưa kiếm được bao nhiêu tiền. Vẫn còn hai tháng tiền thuê nhà, triệu… Võ Hạ Thu trong lòng gào.
thét, cảm thán tổ chương trình thật nhãn tâm.
‘Võ Hạ Uyên quyết định sau khi ăn xong sẽ đi chợ đêm, chọn khoai tây và những thứ rẻ tiền khác, ngày mai bắt đầu bán đồ ăn sáng, Không ngờ vừa mới nấu canh thịt băm, bên ngoài đã ồn ào náo nhiệt, còn có thể nghe thấy Triệu Nhất Long hoảng sợ hét lên: “Chị Uyên. Chị Uyên! “
‘Võ Hạ Uyên vội vàng đi ra ngoài: “Sao vậy?”
Nhật Linh ngồi trên sô pha sắc mặt tái nhợt, tay phải nằm chặt tay trái, hai mắt đỏ hoe, nhìn hắn sắp khóc.
Triệu Nhất Long giải thích: “Tay của Kiều Nhật Linh bị cửa kẹp vào.”
“Hả?” Võ Hạ Uyên sửng sốt, bước nhanh tới chỗ Kiều Nhật Linh, kéo tay phải của cậu ấy ra, cô nhìn thấy mu bàn tay trái của cậu ấy có một vết đỏ.
Sưng lên, đầu ngón tay đầy vết bầm tím, ‘Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Sao không đi bệnh viện?!”
Không đợi câu trả lời của Triệu Nhật Long, Kiều Nhật Linh lắc đầu ứa nước mắt: “Không đi bệnh viện, sẽ tốn rất nhiều tiền, bôi một chút thuốc là được rồi. “
“Cẩu thả!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng măng, “Tiền lúc nào mà không kiếm được? Em xem sưng lên như thế này rồi”
Nước mắt của Kiều Nhật Linh đột nhiên không kìm được, ‘Chị Uyên…
Ngay khi cậu ấy vừa khóc, tình mẫu tử trong. Võ Hạ Uyên liền trào ra, “Được rồi, đừng khóc, chị Uyên sẽ xem cho em”
Triệu Nhất Long phụ hoạ: “Đúng thế, tiêu hết tiền rồi thì kiếm lại, hay là đi bệnh viện đi.”
“Thôi bỏ đi, cũng đã về đây rồi” Võ Hạ Uyên chỉ huy: “Nhất Long em đi đun nước sôi đi, để chị làm”
Triệu Nhật Long tưởng rằng là chườm nóng, quay đầu đi vào phòng bếp.
Võ Hạ Uyên trở về phòng, lúc đi ra cô căm trong tay một gói băng gạc và một hộp thuốc nhỏ.
“Nào, đưa tay cho chị” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.
Kiều Nhật Linh rất tin tưởng vào Võ Hạ Uyên, nghe vậy liền đưa tay trái ra, nhưng khi nhìn thấy những cây kim nhỏ, cậu ấy đã bị sốc, “Chị Uyên.”