Chương : Tổng giám đốc Trương tái mặt rồi
Với sự nổi tiếng của “Căn hộ nhở”, Võ Hạ Uyên đã được đặt cho một biệt danh: chương trình Tối.
“Tối’ ở đây dùng để chỉ thứ nào đó vốn dĩ không nên tồn tại trong một trò chơi, quá vô lý hoặc là quá mạnh, mà Võ Hạ Uyên dĩ nhiên thuộc về vế sau.
Nếu như không có cô, tình cảnh hiện giờ của dàn khách mời chắc chẩn sẽ rất khó khăn. Nhưng may thay, tổ đạo diễn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu không phải nhờ vào làn sóng lần này, bọn họ sẽ bị người hâm mộ các bên mảng đến cha mẹ nhìn không ra mất.
Mặc dù Hoàng An tuổi đời còn nhỏ nhưng nhưng có thể nhìn ra đây là một đứa trẻ lương thiện, được gia đình dạy dỗ rất chu đáo. Thấy cậu nhóc nhét một trăm bảy mươi bảy nghìn vào túi Hạ Uyên, ba mẹ của cậu ngồi trước màn hình vui mừng khôn xiết, còn người hâm mộ thì càng thêm tự hào.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp, cho đến khi Trịnh Hân xuất hiện trước ống kính.
Đám đông: “.
Bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy Trịnh Hân là mọi người lập tức nhíu mày theo phản xạ, đứng trước máy quay, đối mặt với hàng trăm nghìn người xem, cô ta làm sao có thể ăn mặc loã lồ như thế? Đặc biệt là câu hỏi vô tư “Tối nay ăn gì?” kia, càng khiến cho mọi người cảm thấy khó chị!
Một kẻ từ đầu tới cuối chỉ ru rú ở trong phòng, tuyệt đối không bước chân ra ngoài giúp đỡ người khác, làm sao có thể thản nhiên chỉ tay năm ngón như vậy?
Đương nhiên, Võ Hạ Uyên cũng không để mọi người thất vọng, nhất là câu “Cô trả tiền cơm đi đã”, lúc nói ra nghe rất đã tai.
“Nhưng mà không phải chị đã bán được hết chỗ nước hoa kia rồi à?”
“Thì sao? Việc đó có liên quan gì đến cô không?”
Khán giả hét lên vô cùng sung sướng, đồng thời cũng không nhịn được mà phỉ nhổ vào mặt Trịnh Hân. Họ từng gặp nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng da mặt dày như Trịnh Hân có lẽ mới thấy lần đầu.
Phòng quan hệ công chúng ở công ty Tinh Hoa cực kỳ hỗn loạn, tuy bọn họ mua được lực lượng gần trăm nghìn người điều hướngcông chúng, nhưng sao có thể đấu lại hàng trăm triệu khán giả đang xem truyền hình trực tiếp?
Trịnh Hân như một cuốn sách dạy hư trẻ em, bị hầu hết đám đông chỉ trích. Nước bọt của đám người hâm mộ cô ta còn không đủ để nhấn chìm một gia đình, đừng nói đến bộ phận khán giả khách quan, độ nổi tiếng của chương trình thì càng ngày càng lan rộng.
Mà câu nói “Tôi sẽ không ăn đồ do cô nấu đâu!” của Trịnh Hân – đúng y như tổng đạo diễn dự đoán, đã leo ngay lên hot search, còn bị khán giả mảng đến mức mặt mũi không còn!
“Tiền ăn chỉ có một trăm bảy mươi bảy nghìn! Chi phí sinh hoạt trong tuần ở trường cấp ba của tôi còn cao hơn thế, hơn nữa đây là Nga cơ mà, có gì quá đâu?”
“Trịnh Hân quả thực làm cho tôi mở mang tâm mắt, đúng là cực phẩm nhân gian!”
“Nỗi ô nhục của giới giải trí!”
Trịnh Hân trước nay luôn kiêu ngạo độc đoán, bởi vì ở công ty Tỉnh Hoa được giám đốc Hoàng chống lưng cho nên đã đắc tội rất nhiều người. Bây giờ cô ta xảy ra chuyện, tất nhiên là có một đống người vỗ tay xem kịch vui, thậm chí vài công ty lớn đã hùa theo dư luận, ẩn ý mỉa mai nhân phẩm của Trịnh Hân.
Nói tóm lại: Không được tốt lắm.
Trịnh Hân sắp bị ép đến điên rồi! Mặc dù bình thường ngang ngược không nói đạo lý, nhưng cái tôi của cô ta lớn như vậy, đã quen được nịnh nọt tung hô, đường trải hoa hồng bỗng dưng biến thành những tiếng hô hào chửi rủa, trái tim làm bằng pha lê của cô ta chắc chẳn sẽ chịu không thấu.
Đêm đó, tinh thần của Trịnh Hân rất sa sút, cô ta ngồi xuống khóc lóc thảm thiết, quyết định đánh cược một phen.
Trịnh Hân lấy điện thoại ra đăng lên facebook: Có phải chờ tôi biến mất khỏi giới giải trí thì các người mới hài lòng đúng không?
Lúc Đỗ Minh Thông đang uống trà ở phòng khách thì nhìn thấy tin tức này, chậm rãi lắc đầu: Cô ta đúng là quá coi trọng bản thân Đã đến nước này rồi mà còn không chịu thừa nhận sai lầm, cứng rắn chống đối, như vậy có tác dụng gì sao?
Chỉ trong vòng nửa giờ, bài đăng của Trịnh Hân trên facebook đã có hàng trăm nghìn lượt bình luận, tất cả đều là châm biếm, nhiều người dùng mạng còn tranh thủ trút hết bất mãn, cho nên có nhiều bình luận cực kỳ khó nghe.
“Mấy con chó theo đuôi Trịnh Hân ở đâu rồi? Sao không xuất hiện? Người con gái quý hoá của bọn bây bị mắng như vậy, còn không mau xuất hiện đi?”
Giữa những lời chế giễu, mỉa mai và ăn mừng, có một bình luận rất nổi bật: “Tôi thừa nhận, tôi từng là người hâm mộ bình hoa di động Trịnh Hân, nhưng bây giờ tôi không còn hâm mộ cô ta nữa, tôi quay sang thích bà chủ Trương rồi. Không những xinh đẹp mà còn tốt bụng nữa, hu hu, kiếp trước tổng giám đốc.
Trương đã cứu thế giới phải không? Sao có thể cưới được một người vợ như thế”
“Bình luận này hay này nè! Tôi mà có một người vợ như vậy, đánh chết tôi cũng không dám làm sai!”
“Hình như chúng ta đã có cách khiến tống giám đốc Trương xanh mặt rồi”
Phát biểu này làm cho quần chúng cười ồ không ngớt, thậm chí có người còn tag trang chủ của tập đoàn ET. Phùng Bảo Đạt nhìn thấy, hiếm lắm mới xuất hiện trả lời một câu: “Mấy người không muốn sống nữa hay gì?”
Dân mạng lại cười như được mùa.
Tối hôm đó tỉ suất người xem của “Căn hộ nhở” rất cao, bất kể là đội hình khách mời hay những đoạn trích gây cười, mối quan hệ ấm áp của vợ chồng giám đốc Trương, đương nhiên còn có Trịnh Hân đang ở đầu sóng ngọn gió, đều là tài nguyên giúp cho chương trình gặt hái doanh thu, tổ đạo diễn cười không khép miệng.
Buổi tối, Trịnh Hân đến tìm Võ Hạ Uyên, còn chưa mở miệng đã bắt đầu khóc lóc: “Chị Uyên, xin chị hãy giúp tôi”
Nếu không có những chuyện kia, không chừng cô sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng đáng tiếc, hiện tại Võ Hạ Uyên mới chính là người muốn bóp chết Trịnh Hân.
“Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được rồi” Cô lắc đầu.
“Tại sao?” Trịnh Hân sốt ruột hỏi: “Bây giờ chị có nhiều người hâm mộ như vậy, Đỗ Minh Thông và Hoàng An rất nghe lời chị. Chỉ cần mọi người đăng lên facebook nói rõ là được!”
Hạ Uyên hít một hơi thật sâu, không biết Trịnh Hân sống trong môi trường nào mà có thể đi đến được ngày hôm nay: “Cô có biết danh tiếng của nghệ sĩ rất quan trọng không?
Cho dù tôi có mở miệng, công ty cũng sẽ không đồng ý”
Trịnh Hân Hân sửng sốt mấy giây, ánh mắt nhìn cô như một kẻ thù: “Ý chị muốn nói, bây giờ tôi chính là một vết nhơ?”
Hạ Uyên gật đầu: “Cô cũng có thể hiểu như vậy”
“Còn không phải là do các người hại tôi sao?” Trịnh Hân hét lên.
“Đừng hét” Hạ Uyên chỉ ra bên ngoài: “Nhỡ bị người khác chụp ảnh hoặc nghe thấy sẽ không tốt lắm đâu, nếu cô còn muốn ở lại thì mau đi tìm việc mà làm, biểu hiện cho tốt vào, dù sao cũng đã ký hợp đồng rồi mà nhỉ?”
Trịnh Hân Hân gật gật đầu: “Không sai, tôi đã ký rồi, không ai có quyền đuổi tôi đi! Kể cả đám người trên mạng kial”
Hạ Uyên im lặng, không trả lời cô ta.
Tập một của “Căn hộ nhỏ” đã lên sóng, còn một tuần nữa mới chiếu tập hai, nhưng chủ đề này trên mạng đang được bàn tán rất sôi nổi. Sáng sớm ngày hôm sau, Võ Hạ Uyên bán đồ ăn sáng trở về thì được tố đạo diễn trao cho một phong bì nhỏ, cô mở ra xem, là một xấp tiền.
“Cái nà “Phần thưởng” Đạo diễn mỉm cười nói tiếp: “Gần đây mọi người đều rất vui vẻ, tôi tin lúc tập hai được phát sóng, chắc chắn người hâm mộ sẽ kêu trời vì xót xa, cho nên…”
Ông ta bật cười ha ha.
Hạ Uyên hiểu rõ, tổ đạo diễn cũng cần phải tạo được ấn tượng tốt, nếu không sẽ bị lực lượng người hâm mộ quá khích ghi thù đến suốt đời Cô lấy ra đếm thử, mười bảy triệu! Chàt Đúng là hào phóng, Võ Hạ Uyên không hề khách sáo mà cầm lấy số tiền, nhớ tới chuyện tối qua Hoàng An cứ nhắc mãi món tôm hùm, cô định tối nay sẽ thiết đãi mọi người một bữa, giải toả cơn thèm.
“Nhân tiện, theo yêu cầu của khán giả, chương trình sẽ có những điều chỉnh phù hợp” Mỗi khi gặp phải vấn đề, tố đạo diễn sẽ tự giác đi tìm Võ Hạ Uyên để thương lượng.
“Có việc gì xin đạo diễn cứ nói” Cô mở lời.
“Thời lượng chờ phát sóng mỗi tuần một tập là quá dài, mặc dù vẫn có chủ đề để bàn tán nhưng đôi khi sẽ phản tác dụng, khán giả chờ đợi rất dễ mất hứng. Cho nên mọi người định quay thêm vài cảnh đời thường để đăng lên mạng, còn nữa, hiện tại có rất nhiều nhãn hàng nổi tiếng đã bắt đầu liên hệ với chúng ta, mong là sau này có thể có thêm nhiều khách mời tham gia”
Hạ Uyên gật gật đầu, nếu như được mời thêm người thì cũng không nhất thiết phải bóp chết Trịnh Hân…cô có thể khiến Hạ Quang Bảo – cháu trai của Hạ Lam, tham gia vào chương trình “Căn hộ nhỏ” bằng đường tắt.