Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Vô sinh
Lê Đình Cảnh đang làm việc, không ngờ ‘Võ Hạ Uyên sẽ gọi điện đến, vừa nhìn thấy cái tên này liền có cảm giác rằng mình đang năm mơ.
“Xin chào?” Lê Đình Cảnh vô thức mỉm cười: “Gọi điện thoại cho tôi, không lo bị lời khó nghe làm cho tức chết sao?”
“Có biết nói chuyện không đấy?” Võ Hạ Uyên gõ bàn phím, nhìn tài liệu được Phùng Bảo Đạt đem đến. “Lê Đình Cảnh, anh xem anh đã chiếm bao nhiêu món hời từ tôi rồi, có nên trả lại chút gì hay không?
Lê Đình Cảnh nhướng mày: “Tôi đã ăn cơm mà quyt nợ à?”
Võ Hạ Uyên có chút không biết nói sao, tình hình hiện tại cô hiểu rất rõ: “Anh lớn của tôi ơi, trong khoảng thời gian này, tất cả chuyện ăn uống ở Nga đều bao trọn cho anh, giúp tôi một việc đi”
Lê Đình Cảnh: “Nói tôi nghe thử xem”
“Không phải gần đây Hạ Quang Bảo dính bê bối sao? Kết quả là cổ phiếu của nhà họ Hạ đã giảm tới đáy rồi. Tôi nghe nói rằng hợp tác ban đầu của gia đình Charles với họ đã bị hủy bỏ”
Lê Đình Cảnh nhíu mày suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra Võ Hạ Uyên đang nói đến vụ làm ăn với gia đình của Hạ Quang Khải. “À, trợ lý đã đề cập với tôi”
“Có thể tiếp tục hợp tác không?” Võ Hạ Uyên hỏi: “Dù sao chút ít tiền như vậy anh cũng không thiếu, giá thấp như vậy lại có thể mua một đống thiết bị tàu thủy”
Ngón tay mảnh khảnh của Lê Đình Cảnh gõ gõ trên mặt bàn: “Tôi có thể biết lí do tại sao không?”
“Người nhà họ Hạ có thù với tôi” Võ Hạ Uyên nhàn nhạt nói Lê Đình Cảnh ngay lập tức xâu chuỗi các sự kiện xảy ra gần đây: “Chuyện Hạ Quang Bảo là tác phẩm của cô à?”
“Ù” Võ Hạ Uyên đáp: “Hiện tại là cho bọn họ một chút ngon ngọt cuối cùng.”
“Tất cả chuyện ăn uống ở đây đều do cô lo đúng không?”
“Đúng”
Lê Đình Cảnh hài lòng: “Thỏa thuận thành công”
Những người khác cảm thấy tiếc nuối, chỉ riêng Nguyễn Thu Thu trong lòng lại sững sờ.
Hai ngày trước Võ Hạ Uyên mới nói sẽ giúp đỡ, hôm nay chuyện hợp tác đã thành công rồi sao? Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu nhanh chóng gửi tin nhän cho Võ Hạ Uyên: Nhà Charles đã thu mua hết trang bị tàu rồi!
Sau vài phút, Võ Hạ Uyên trả lời: Hả?
Nhanh vậy sao?
Nguyễn Thu Thu hít thở thật sâu, hoàn toàn khẳng định thân phận của Võ Hạ Uyên không tầm thường, chủ nhà Charles nói là do.
người khác nhờ vả, chồng của Võ Hạ Uyên phải là một người có quyền lực to lớn như thế nàot Lần này, thực sự không có bất kỳ một lời kêu ca phàn nàn nào. Võ Hạ Uyên vừa ngâm nga vừa nấu nướng trong nhà bếp trong hai tiếng đồng hồ và lấp đầy mười ba hộp đựng thức ăn, trợ lý của Lê Đình Cảnh mang chúng đi với một nụ cười tươi tắn: “Cảm ơn cô Võ”
Võ Hạ Uyên xoa vai: “Nói với Lê Đình Cảnh, bữa này là tuyệt vời rồi. Từ nay về sau sẽ có bốn món một canh” Cô không thể ngờ Lê Đình Cảnh có thể ăn nhiều như vậy.
Nhấc điện thoại lên, nhìn thấy những lời cảm ơn đủ kiểu của Nguyễn Thu Thu, Võ Hạ Uyên trả lời: Chị Thu Thu, đừng nói cho gia đình chị biết, em chẳng qua chỉ muốn giúp chị một chút, không muốn dính líu đến những người không cần thiết.
Những lời này không những không làm cho Nguyễn Thu Thu xấu hổ mà còn cho cô cảm giác được sự cao quý mà bản thân đã mất từ lâu, xem đi, sự vực dậy của nhà họ Hạ còn không phải dựa vào mặt mũi của cô sao?
Cô ngạo nghễ bước vào nhà hàng, khuôn mặt thỏa mãn chưa từng thấy, trong lòng lại càng thêm cảm kích Võ Hạ Uyên “Chị Thu Thu!” Võ Hạ Uyên vẫy tay ra hiệu, cô đang mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, để lộ xương quai xanh thanh tú.
“Nói cho chị biết em ăn gì mà lớn lên đi!”
Nguyễn Thu Thu không khỏi thở dài sau khi ngồi xuống: “Cả người đều giống như khối ngọc”
Võ Hạ Uyên cười thẹn thùng: “Cảm ơn chị Thu Thu”
Đợi đồ ăn lên, Nguyễn Thu Thu bắt đầu hỏi Võ Hạ Uyên về Hạ Lam: “Em không phải đến đây để du lịch sao? Tại sao lại quen biết với Hạ Lam?”
Võ Hạ Uyên rót một ly rượu cho Nguyễn Thu Thu, nhẹ giọng thì thầm: “Em nói, chị Thu Thu đừng tức giận.”
Nguyễn Thu Thu không để tâm: “Em cứ nói” Võ Hạ Uyên giúp đỡ lần này, cô có thể tha thứ cho mọi thứ.
“Em không phải đến Nga để du lịch” Võ Hạ Uyên thì thầm, “Em làm trợ lý trong công ty giải trí của chồng. Chương trình tạp kỹ của Hạ Quang Bảo diễn ra lần này là một dự án của công ty chúng em. Nhưng mà chị ơi, sự việc của Quang Bảo thực sự không liên quan gì đến eml”
Nguyễn Thu Thu rất kinh ngạc: “Đừng lo lắng, em cứ chậm rãi nói”
“Là em, với tư cách là người đại diện, đã nói chuyện với Hạ Quang Bảo về việc hợp tác với các chương trình tạp kỹ, và Hạ Lam cũng biết điều đó. Cô ấy cho rãng em muốn quyến rũ Hạ Quang Bảo” Võ Hạ Uyên khó mà mở miệng.
“Hả?” Nguyễn Thu Thu trợn †o mất: “Cô ta bị thần kinh à?”
Võ Hạ Uyên đã xác thực được suy đoán trong lòng, nói tiếp: “Ai ngờ được vào ngày phát sóng trực tiếp, Quang Bảo uống chút rượu, quấy rối một nghệ sĩ nữ khác. Rắc rối lớn như vậy, Hạ Lam liền cho là do em sắp xếp hãm hại cậu ta” Võ Hạ Uyên cười khổ: “Ông trời làm chứng, em chỉ là một người quản lý nhỏ nhoi.”
Nguyễn Thu Thu chậm rãi hỏi: “Vậy em giúp gia đình chị…”
“Ban đầu em cũng không biết thân phận của chị, nên em chỉ nghĩ có thể bắt chuyện với chị. Sau đó, chị nhäc đến nhà Charles, vụ bê bối các chuyện, em đã đoán được. Sau đó, em mới biết rằng Hạ Quang Bảo là con trai của chị, và em cảm thấy có lỗi. Lẽ ra em không nên đề cập việc tham gia chương trình tạp kỹ đó với cậu ấy. Vì vậy, em muốn bù đắp một chút. “
Nguyễn Thu Thu không ngờ rắng sự việc sẽ diễn biến như thế này.
Lúc này, Nguyễn Thu Thu cảm thấy không cần phải che giấu bất cứ thứ gì nữa. “Võ Hạ Uyên, em đừng quá để ý chuyện này. Hạ Quang Bảo chính là một kẻ bất tài như vậy, mấy năm trước nó đã làm loạn trong thành phố. Nay là người mẫu mai là nữ diễn viên, chó không bỏ được thói ăn cứt, hơn nữa nó không phải là con trai của chị, vì vậy em không cần phải tự trách mình”
Võ Hạ Uyên vẻ mặt kinh ngạc: “Hả?”
“Nó được chồng chị đón từ bên ngoài về”
Lòng Nguyễn Thu Thu lạnh lẽo khi nhắc đến chuyện quá khứ. “Lúc đầu quan hệ của chị và nó khá tốt, nhưng Hạ Lam không vừa lòng. Cô a giống như một kẻ điên, luôn thích vồ lấy người khác!”
Nguyễn Thu Thu càng nói càng tức giận: “Về sau, chị cứ để mặc như vậy. Hạ Quang Bảo hư hỏng đến mức này rồi, không thể thiếu công của Hạ Lam được. Cô ta nuông chiều nó như vậy, ngay cả một thiên tài cũng có thể trở thành phế vật!”
“Hóa ra là như vậy” Võ Hạ Uyên gật đầu: “Vậy thì chị Thu Thu, con chị thì sao?”
Vẻ mặt của Nguyễn Thu Thu đanh lại: “Chị không thể có con, chồng chị vô sinh”
Đáy mắt Võ Hạ Uyên nháy mắt lạnh lùng.