Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Hổ dữ không ăn thịt con
Đàm Nguyên lấy dao rọc giấy rạch một đường nhỏ rồi lấy tài liệu bên trong ra.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Đàm Nguyên là bức ảnh của một người phụ nữ già nua. Anh ta cảm thấy khá quen mắt, sau một hồi suy nghĩ mới nhận ra đây chính là bà giúp việc mười lắm năm trước đã từng ở nhà mình – thím Cam.
Tiếp sau đó là mấy bản tài liệu mô tả, Đàm Nguyên cau mày nhìn. Sau đó, ánh mắt anh ta dần trở nên sâu xa hơn, anh ta nhiều lần cần chặt môi, thỉnh thoảng lại xen kẽ tiếng thở gấp gáp. Hơi thở của anh ta càng lúc càng nặng nề hơn, đúng lúc trợ lý đẩy cửa bước vào, anh ta gào lên: “Cút ra ngoài!”
Lúc này đáy mắt Đàm Nguyên hiện lên đầy tia máu, anh ta vội vàng lật tới một trang cuối cùng thì thấy địa chỉ thím Cam đang ở hiện tại Không nói hai lời, Đàm Nguyên cầm áo khoác lên rồi lập tức lao ra khỏi phòng làm việc.
Đúng như lời Võ Hạ Uyên đã từng nói, sau khi tự tay giết chết đứa con của chính mình, Hạ Lam cũng phải chịu không ít áp lực trong lòng. Chuyện năm đó chỉ đủ để cô ta che dấu để người khác khỏi hoài nghi, nhưng cũng không phải là kế sách hoàn hảo, ngược lại còn có thể dễ dàng tìm kiếm nhiều điểm sơ hở.
Hiệu suất làm việc của Phùng Bảo Đạt rất cao, vừa nghe qua phỏng đoán của Võ Hạ Uyên thì lập tức điều tra những người làm trong nhà họ Đàm năm đó, quả thật phát hiện rất nhiều điểm bất ổn.
Một người tên thường gọi là thím Cam sau khi con trai của Hạ Lam chết đi, vì trông nom không tốt nên bị sa thải, Phùng Bảo Đạt đã cố ý đến hỏi thăm.
Cách đây mười lăm năm, khi đó thím Cam đã hơn bảy mươi tuổi, rất nhiều chuyện thím không còn nhớ rõ nữa, cũng cơ bản mất khả năng nhận xét đánh giá.
Thế nhưng khi vừa nhắc đến đứa trẻ nhà họ Hạ chết yểu năm đó, ánh mắt đục ngầu của bà cụ lập tức trở nên tinh nhanh hoạt bát, bà cụ cứ thế thao thao bất tuyệt.
“Đứa trẻ đáng thương ấy à, tôi vẫn nhớ có một ngày bà chủ đi ra ngoài về, vẻ mặt vô cùng đau khổ thương tâm, còn chạy về phòng ngủ khóc lóc một trận, chính tai tôi nghe được mà” Thím Cam ngồi ở trên chiếc ghế băng thấp trước cửa, cơ thể không còn vững nữa.
Bà cụ không nhận ra Đàm Nguyên đang ngồi trước mặt, chẳng qua chuyện này như thể vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí của bà.
“Mấy ngày sau đó, bà chủ mỗi ngày đều khóc. Thời gian đó có nhiều người giúp việc đều xin nghỉ về nhà, cho nên chính tôi là người chăm sóc bà chủ. Tôi thấy ánh mắt của bà chủ càng ngày càng khủng khiếp, có thể dọa người.”
Đúng vậy, đến hổ dữ còn không ăn thịt con kia mà.
Đàm Nguyên ngồi cùng thím Cam suốt một buổi chiều, sau đó để lại một khoản tiền rồi mới đứng dậy rời đi.
Đêm hôm đó, Hạ Quang Bảo lại bắt đầu lên cơn sốt. Ban ngày cậu ta dày vò cả ngày, thổi phồng rất nhiều chuyện nên buổi tối đã gặp báo ứng. Hạ Lam chăm sóc cậu ta, nửa bước không rời. Đúng lúc này, Đàm Nguyên gọi điện thoại tới, bảo cô ta mau chóng về nhà. Ban đầu Hạ Lam không đồng ý nhưng có vẻ như Đàm Nguyên ở đầu dây bên kia đang gào thét, khiến cô ta cảm thấy bất an, dặn dò người giúp việc đâu ra đấy rồi vội vã quay về.
Cô ta vừa mới đi khỏi, Nguyễn Thu Thu đã lập tức bước vào phòng Hạ Quang Bảo.
Nguyễn Thu Thu mang vẻ mặt không thay đổi tới đốt một cây xông hương thì bỗng nhiên nghe thấy Hạ Quang Bảo thấp giọng hỏi: “Mẹ đang làm gì vậy?”
Nguyễn Thu Thu đối diện với ánh mắt quỷ quái mang phần hung ác của Hạ Quang Bảo nhưng cô ta không hề sợ hãi dù là một chút, thậm chí, cô ta còn mang theo mấy phần sung sướng.
Người đàn ông này đã đi được một nửa đường tới địa ngục rồi, nếu Hạ Lam đã hi sinh nhiều người như vậy thì phải phá hủy người mà ả đàn bà này yêu thương nhất.
“Hương giúp tĩnh tâm và tập trung suy nghĩ” Nguyễn Thu Thu vấy tay nhẹ, mùi thơm bay tới mũi Hạ Quang Bảo.
Cậu ta chợt thấy ngạc nhiên, cảm thấy từng dòng nham thạch nóng chảy đang sôi trào trong lòng đúng là đã lắng xuống không ít. Cậu ta nằm thẳng ở trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh hơn.
“Bà hận Hạ Lam đúng không?” Hạ Quang Bảo đột nhiên hỏi Ngón tay Nguyễn Thu Thu ngừng một lát, cô ta không đáp lại.
“Chắc là bà cũng biết hết mọi chuyện rồi”
Hạ Quang Bảo giễu cợt, khiến trong lòng Nguyễn Thu Thu dâng lên cơn thịnh nộ. Đúng lúc Nguyễn Thu Thu đang cho rằng cậu ta muốn mỉa mai chế giêu mình thì lại nghe thấy một câu than thở vô cùng thê lương: “Cũng giống như tôi thôi, như một câu chuyện hài hước”
Nguyễn Thu Thu vô cùng ngạc nhiên: “Cậu?”
“Bà đi ra ngoài đi” Hạ Quang Bảo dần dần khôi phục vẻ hung ác thường có: “Cút ra ngoài!”
Nguyễn Thu Thu đương nhiên sẽ không làm liều mà ở lại. Có điều cô ta cảm thấy, có vẻ Hạ Quang Bảo cũng biết điều gì đó…
Hương xông trong phòng Hạ Quang Bảo là do Võ Hạ Uyên cho, chính tay Võ Hạ Uyên đã điều chế nó. Ban đầu nó sẽ khiến lòng người tĩnh tâm lại nhưng với lượng hương lớn, nó sẽ làm bột phát nỗi buồn thương lớn nhất của con người, nói theo kiểu gặm nhấm cái chết một cách từ từ cũng không ngoa. Nguyễn Thu Thu, Hạ Lam đúng là ăn no rửng mỡ, nếu không sao lại dám đắc tội với Võ Hạ Uyên chứ.
Mà sau nửa tháng huấn luyện, Nguyễn Thu Thu cũng có thể tự điều chế mấy loại hương, ví dụ một loại hương làm thủ công có.
thể cứu người một cách từ từ hoặc cũng có thể giết người một cách vô hình. Võ Hạ Uyên suy luận, đem dùng để điều chế nước hoa thì bất ngờ phát hiện có thể dung hòa được.
Mấy ngày nay theo lời của Võ Hạ Uyên, Nguyễn Thu Thu đi theo công ty thử hương.
nước hoa dưới trướng nhà họ Nguyễn.
Trước đó Võ Hạ Uyên đã cẩn thận dặn dò đường đi nước bước. Cô cảm thấy với khả năng trước mắt của Nguyễn Thu Thu, việc được đứng đầu chỉ là chuyện nhỏ.
Quả thật, ba ngày sau, Nguyễn Thu Thu nhận được bản thông báo kết quả kiểm tra.
Đối với một người đã rất lâu không đi làm như cô ta thì đây quả thực là một tin tức tốt đến kinh ngạc.
“Hạ Uyên, tiếp theo chị có nên từng bước từng bước tìm một chỗ đứng vững chắc không, chị…’ “Không kịp đâu.”
Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Chị mới học điều chế hương được ít lâu, muốn trong thời gian ngắn mà điều chế được hương khiến cho người ra có thể quên là chuyện rất khó. Có điều cũng may nên tảng của chị rất thuần thục”
Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Chỗ em có ba loại hương mà khắp thành phố tuyệt đối không hề có, cảm giác của em là mùi vị cũng không tệ lắm. Em bày cho chị cách điều chế, chị phải dùng một cách thật thận trọng. Nếu như chị có thể làm tốt, chỗ hương này có thể giúp chị ăn cả đời”
Nguyễn Thu Thu nhìn Võ Hạ Uyên, khẽ gật đầu.
Sau khi tiên Nguyễn Thu Thu, Phùng Bảo Đạt từ phòng bên cạnh bước ra. Cậu ta nhìn về phía cửa rồi hạ giọng hỏi: “Bà chủ, đây là thành quả nghiên cứu cách điều chế suốt mấy ngày qua của bà, bà cứ như vậy mà nhường cho người khác sao?”
“Không sao, hết rồi thì lại có thể tiếp tục điều chế” Võ Hạ Uyên không bận tâm. Cô day day trán, rất khó để nói rõ với Phùng Bảo Đạt.
Đây đúng là thức cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như cái đêm đả thông hai mạch chính.
Bây giờ Võ Hạ Uyên vừa ngửi thấy mùi thơm lạ nào đó là trong đầu lập tức có thể nghĩ ra mấy cách điều chế hương.
Chuyện này cũng giống như một bộ phim trước đây cô từng xem qua có tên là “Nước Hoa”. Nam chính bộ phim đó trời sinh có năm giác quan hơn người, anh ta không có thầy dạy chuyên nghiệp, cũng chưa từng được đào tạo bài bản nhưng lại có thể điều chế ra những mùi hương mà bậc thầy trong nghề điều chế nước hoa cũng không thể tạo ra.
Cuối cùng anh ta thành người vô địch không sánh băng như lại cô đơn, sau đó đã dùng một chai nước hoa để kết thúc cuộc sống trước mắt tất cả mọi người Đúng là một chuyện rất khó hiểu, Võ Hạ Uyên cũng đang từ từ lĩnh hội.
“Bà chủ, tôi cảm thấy ET trở về cũng có thể khai phá ra một loại nước hoa. Phùng Bảo.
Đạt nói một cách chân thành Võ Hạ Uyên mở mắt ra, cười nói: “Đúng là không hổ là trợ lý riêng của Tấn Phong, rất có đầu óc buôn bán”“
Nửa tháng sau, một loại nước hoa được đặt tên là “Đường tới thiên đường” đã gây kinh sợ bốn phương.