Chương : Rời đi
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng ngồi xuống, tóc mái của cô che đi đôi mắt, chỉ nhìn thấy được khóe miệng đang trĩu xuống. Những giọt nước trong suốt trợt xuống từ gò má của cô, làm nhem một mảng màu mực trên tấm chăn.
Võ Hạ Uyên đỡ Trương Tấn Phong năm xuống, cô nắm tay của anh, ngồi đó đã gần một giờ.
Chợt, Võ Hạ Uyên kêu lên một tiếng đau đớn, cô lập tức buông Trương Tấn Phong ra, nghiêng ngả lảo đảo xuống giường, sau đó cầm lấy di động quyển vỡ chép tay và một cái áo khoác, không quay đầu lại mà lao ra khỏi cửa phòng ngủ.
Võ Hạ Uyên lại đi đến phòng của Đức Minh một chuyến, đứa nhỏ này còn đang ngủ say. Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của Đức Minh, sau đó nhanh chóng rời đi, biến mất trong bóng đêm.
Trong phòng ngủ, Trương Tấn Phong đứng bên cửa sổ, anh nhìn thấy bóng dáng của Võ Hạ Uyên, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Trước khi đi, người con gái đó đã ghé vào lỗ tai anh mà nói: “Chờ em trở về.”
Trước kia khi nghĩ Võ Hạ Uyên đã ngã xuống vực mất mạng, anh còn đợi nhiều năm như vậy. Hiện giờ chờ thêm vài ngày, cũng không có gì khó khăn, tuy rằng suy nghĩ như vậy, nhưng móng tay của anh gần như đã cảm sâu vào trong thịt.
“Tổng giám đốc Lệ, không cản phu nhân lại sao?” Phùng Bảo Đạt đứng ở phía sau hỏi.
“Tôi vẫn còn tỉnh táo, nếu muốn cản thì đã sớm cản rồi” Trương Tấn Phong trầm giọng mà nói: “Bảo vệ phu nhân an toàn.”
Phùng Bảo Đạt gật đầu: “Đã rõ.”
Sau khi Phùng Bảo Đạt rời đi, Trương Tấn Phong nãm ở trên giường, mấy ngày nay cứ liên tục nôn nóng không thôi, lần này cũng ngủ được một giấc. Tuy rằng giống như cắt da cắt thịt, nhưng Võ Hạ Uyên đã không còn là cô gái nhỏ bị người ta ức hiếp của ngày nào, Trương Tấn Phong cảm thấy mình phải tin tưởng cô, tin tưởng lông cánh của cô đã đầy đủ, có thể bảo vệ tốt thứ mà mình muốn bảo vệ.
“Ba! Ba!” Đức Minh bò lên cái giường lớn, nhẹ nhàng lắc lắc Trương Tấn Phong: “Mẹ đâu? Mẹ đi đâu vậy?”
Trương Tấn Phong buồn ngủ mông lung, cứ như đang trong cơn mê sảng, anh cà cà gò má của con trai: “Mẹ có chuyện đi ra ngoài, sẽ nhanh chóng trở về thôi”
Đức Minh suy sụp tinh thần: “Thật vậy không ba?”
“Thật, ba không biết gạt người.’ Trương Tấn Phong ôm đứa con vào lòng, hai cha con bọn họ đang ở nơi này, vậy thì trái tim của Võ Hạ Uyên cũng sẽ hướng về nơi đây.
‘Võ Hạ Uyên đặt một căn phòng trong khách sạn, ngồi trơ ra đó đến hừng đông.
Bỗng nhiên, cô giật giật.
Võ Hạ Uyên rửa mặt xong thì gọi cho người phục vụ bảo họ đưa bữa sáng lên, chờ ăn uống no đủ lấy lại được tỉnh thần, cô mở ra quyển vở chép tay ra, nghiên cứu một ít còn sót lại.
Có thể bị Hề Ảnh ép tới hoàn cảnh bây giờ, chỉ có thể nói tài nghệ của mình không bằng người ta. Võ Hạ Uyên cũng chấp nhận, nhưng bảo cô cam chịu thì tuyệt đối không thể.
Hiện tại chung quanh không có sự ảnh hưởng do Trương Tấn Phong mang đến, Võ Hạ Uyên bỗng nhiên minh mẫn một cách lạ thường, cô vừa nghiên cứu vừa tự hỏi bản thân mình, cái sai của Trương Tẩn Phong có khó tha thứ như vậy hay không?
Đương nhiên là không, nhưng mà thuật điều hương do Hề Ảnh làm ra lại cực đoan mà tràn đầy oán khí, cứ bắt lấy một chút bận tâm nho nhỏ trong lòng người, sau đó thì tạo ra đủ loại thủ đoạn động trời Võ Hạ Uyên ngẩn ngơ ở khách sạn đến tận ba ngày, mặc dù cô không tìm được biện pháp giải trừ thuật điều hương trên người mình.
Nhưng cô lại phát hiện một chuyện khác, lần trước Trương Tấn Phong bị đạn bắn hình như đã thủng một lỗ trước ngực, tuy bình thường không ảnh hưởng, nhưng một khi dao động cảm xúc quá lớn, hoặc là thời tiết giá lạnh không thích hợp để anh điều dưỡng thì hô hấp sẽ khó khăn kèm theo trái tim quặn đau, cố tình người đàn ông này lại không để tâm, cảm thấy mình còn trẻ cứ gắng chịu một chút thì sẽ qua thôi.
Mà bên góc quyển vỡ, có hai chữ rơi vào.
tâm mắt của Võ Hạ Uyên—— Linh Tiên, là bài thuốc hay dưỡng tim hiếm thấy.
Chừng hai trăm năm trước, Linh Tiên thừa thải ở nước Anh, là một thứ chất thải của loài nai ở nước này.
Nó là thứ chưa được tiêu hóa trong đường ruột, sau đó ngưng kết thành thể rắn rồi bị phun ra, trải qua ánh mặt trời không khí tác động thì trở nên cứng rắn phai màu, hình thành một thứ màu vàng nhạt có thể đốt được, tản ra một loại hương khí nhàn nhạt mà xưa cổ, cũng là vật được săn tìm trong giới điều hương.
Nhưng loài nai phun ra Linh Tiên kia đã tuyệt tích ở năm mươi năm trước.