Chương : Nhất định phải bổ sung cho anh
Trương Tấn Phong luôn ẩn phía sau màn, người ngoài không thể không rõ ràng nhưng mà phàm những người có thể nói chuyện với nhà họ Trương đều không thể không biết anh.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên đột biến, mới vừa rồi còn hận không thể mọc trên trần nhà nay đã lập tức cúi đầu khom lưng: “Tổng giám đốc Phong”
“Các người là ai?” Trương Tấn Phong biết rõ còn cố hỏi, sau khi quyết định giúp Trương Thiên Định thì anh đã hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ với người trong nhà họ Trương.
Trương Khánh nghe vậy nhanh chóng tiên lên tự giới thiệu: “Tổng giám đốc Phong, tôi là con thứ ba của Đại Phòng, trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi, đây là con của tôi” Ông ta vừa nói vừa đẩy Trương Quân Xuyên lên trước: “Mới từ nước ngoài trở về không lâu”
Trương Tấn Phong lên tiếng, cũng không hề mở mắt nhìn Trương Quân Xuyên: “Cho nên hôm nay mấy người đến nhà này là muốn làm gì?
Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Trương Tấn Phong tại đây, Trương Khánh liền biết hôm nay tới không phải lúc, nhưng lão gia tử không còn, Phong Thiên lớn như vậy không thể để một mình Trương Thiên Định độc chiếm, mà trước đó mẹ và cậu của Trương Thiên Định đã không ít lần đâm chọt Phong Thiên.
Điều này hoàn toàn có thể nói rõ Trương Thiên Định vốn dĩ không thích hợp ngồi vào vị trí tổng giám đốc của Phong Thiên, đương nhiên là người tài mới có thể chiếm được.
Đổi thành lúc trước Trương Khánh không có lá gan này, dù sao có Trương Tấn Phong đè ép, những lão già không thể nhẫn nại kia đều bị Trương Tấn Phong xử lý, đừng nói đến ông ta, nhưng thế sự biến ảo, bây giờ Trương Tấn Phong tự lập tách riêng, con trai của ông ta rất có tiền đồ, mấy lần gần đây hoàn thành dự án ở Phong Thiên rất tốt, rất được mấy vị cổ đông lớn tuổi thích, đối phương đã ngầm ra hiệu như thế thì dĩ nhiên Trương Khánh cũng hơi ngo ngoe muốn động.
Loại dã tâm này một khi đã dấy lên liền khiến bản thân quên mất mình chính xác có bao nhiêu phân lượng.
Mà Trương Quân Xuyên không tự tin như bề ngoài nhìn thấy đâu, chí ít sau khi nhìn thấy Trương Tấn Phong thì cậu ta không tự tin nổi.
Nhưng lúc này đây không thể thua trận, Trương Quân Xuyên vẫn cố gắng bình tĩnh thăm hỏi một tiếng: “Chú hai”
“Lớp trẻ của nhà họ Trương nhiều vô số, nhưng có tư cách gọi tôi là chú hai chỉ có Trương Thiên Định” Trương Tấn Phong lạnh giọng nói tiếp.
Trương Quân Xuyên lập tức nắn bàn tay mồ hôi lạnh, không đợi anh ta kịp phản ứng đã theo bản năng sửa thành: “Tổng giám đốc Phong”
Nói đều nói xưng hô này, Trương Khánh hiểu ý tứ của Trương Tấn Phong, chưa từ bỏ ý định mà nghĩ thầm: “Tổng giám đốc Phong, chí ít cổ đông bên kia sẽ có mấy cổ đông lớn tuổi…
“Hai người là dạng người ước gì thiên hạ náo loạn mà đi hôi của lúc cháy nhà, hai người cùng một dạng người thì có gì để nói?” Trương Tấn Phong một tay đỡ hàm dưới, không kiên nhãn cắt ngang.
Mẹ của Trương Quân Xuyên vẫn còn sống, là một người phụ nữ khôn khéo tài giỏi biết nhìn người, nghe vậy giống như đang nhận lấy điều gì vô cùng nhục nhã, khẽ ngước căm lên: “Tổng giám đốc Phong, nói cho cùng, ngài đã khác tách ra riêng nhiều năm, nội bộ sự tình của Phong Thiên đều có quy tắc riêng”
“Lời này ngược lại không sai, nhưng tôi nhắc nhở các người một điều” Trương Tấn Phong một tay chỉ xuống dưới chân: “Năm đó tôi đã mua lại nhà cũ của Nhà họ Trương, cũng là tôi đứng tên trên giấy tờ bất động sản, các người muốn giày vò thế nào cũng được nhưng dám khiêu khích vào dòng họ của tôi, ai nể mặt tôi?”
Trước đó Bùi Tố lấy đi nhà cũ của Nhà họ Trương, nếu không phải bởi vì Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên thì sợ răng cha Trương đã sớm tức chết, cho nên sau khi mua lại nhà cũ, lệ cha liền lén lút chuyển nhà cũ thành sở hữu dưới danh nghĩa của Trương Tấn Phong, nói ra nhà cũ cũng không bán được nhiều tiền nhưng đây là tổ trạch có ý nghĩa sâu xa.
Biết Trương Tấn Phong chưa từng nói đùa, Trương Khánh triệt để đỏ mặt, không dò nghe kỹ mà tự tiện tìm tới cửa vốn là để Trương Thiên Định biết khó mà lui một chút, ai ngờ triệt để đắc tội Trương Tấn Phong.
“Không phải ai đó đã nói chỉ có gia chủ mới của Nhà họ Trương mới có thể ở nhà cũ của Nhà họ Trương sao?” Mẹ của Trương Quân Xuyên chưa từ bỏ ý định.
“Lời này của bà sai rồi” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng mở miệng: “Quy củ là quy củ, pháp luật là pháp luật, nhà cũ là lão gia tử để lại cho chúng tôi thì là của chúng ta”
Người phụ nữ đương nhiên hiểu đạo lý này nên căn môi không lên tiếng.
Từ đầu tới đuôi, Trương Quân Xuyên cơ hồ không nói lời nào, toàn bộ nhờ ba mẹ chống đỡ, có lẽ có một chút thực học, đáng tiếc, là người câm, Võ Hạ Uyên thầm nghĩ, nếu trường hợp này mà không thể dẹp được thì đừng nói đến ngày sau.
Tiên một nhà Trương Quân Xuyên, Trương Tấn Phong ăn một miếng táo mà Võ Hạ Uyên cắt gọt, sau khi chầm chậm nuốt xuống mới cầm lấy khăn tay của người phụ nữ đưa tới để lau mấy đầu ngón tay: “Vừa rồi có nghe hết những lời bọn họ nói không?”
Trương Thiên Định đi ra từ phòng khách ở lâu một, sắc mặt khó coi, đẳng sau còn đi theo Huỳnh Tố Vâi “Đang suy nghĩ gì?” Trương Tấn Phong lại hỏi Không đợi Trương Thiên Định mở miệng, Huỳnh Tố Vân “a” một tiếng gào lên: “Chú hai!
Chú phải làm chủ giúp bọn con!”
Trương Tấn Phong: Võ Hạ Uyên: “..”
Trương Thiên Định: “… Tố Vân, bình tĩnh lại một chút’“
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Huỳnh Tố Vân căn bản không có nước mắt: “Đúng là khinh người quá đáng!”
Võ Hạ Uyên bật cười: “Nhìn bộ dáng của hai người là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?”
Đôi mắt sắc của Trương Thiên Định tĩnh mịch, hàm chứa ba phần đánh liều giống Trương Tấn Phong: ‘Là lỗi của tôi khiến bọn họ lầm tưởng về dòng họ chúng ta”
“Sau khi chú hai cậu rời khỏi Phong Thiên, dòng họ này chỉ còn lại mỗi cậu” Võ Hạ Uyên nói tiếp.
Trương Thiên Định gật đầu: “Chú hai thím hai yên tâm, tôi không bao giờ nhường lại Phong Thiên đâu.”
“Nhường lại tôi liền cắt đứt chân cậu.”
Trương Tấn Phong trầm giọng.
Anh hao hết tâm lực chấn chỉnh Phong Thiên, lại không đòi hỏi gì giao thẳng cho Trương Thiên Định, chính là thành toàn cho cha Trương và anh hai đã chết, đám người Trương Khánh ấy nói thật dễ nghe, nhưng bọn họ đều quên rằng, nếu không phải cha Trương một mực nâng đỡ các nhà thì khi nào đến phiên bọn họ từng bước thăng tiến? Ngược lại còn muốn đảo khách thành chủ.
Huỳnh Tố Vân bồi Trương Thiên Định đi đánh trận ác liệt, mà bên này thi cốt cha Trương chưa lạnh, Trương Tấn Phong đang còn muốn ở lại nhà cũ mấy ngày.
“Hạ Uyên, có muốn anh cho em xem lại ảnh chụp chung của ba mẹ và anh hai không?” Trương Tấn Phong bỗng nhiên nhìn về phía Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên nắm chặt tay Trương Tấn Phong: “Anh muốn xem không?”
Trương Tấn Phong đứng dậy: “Xem một chút đi”
Ảnh chụp chung xếp đầy một album ảnh, ngũ quan của anh hai không tinh xảo bằng Trương Tấn Phong nhưng tướng mạo cực kì đoan chính, từ lúc tuổi còn trẻ đã nhìn thấy trong ảnh chụp là một thiếu niên nhanh nhẹn, đứng bên cạnh ba mẹ Nhà họ Trương thì nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
Mà Võ Hạ Uyên nhìn kỹ một chút, trong đó không có một tấm hình có bóng dáng của Trương Tấn Phong.
Nghĩ đến cũng lạ, sau khi mẹ Truơng sinh hạ Trương Tấn Phong không lâu liền qua đời, lúc đó cũng không ai nghĩ đến chuyện chụp ảnh.
Mình nhất định phải bổ sung cho anh, Võ Hạ Uyên thầm nghĩ.
Xem hết album ảnh, Trương Tấn Phong không nói một lời, dựa vào Võ Hạ Uyên ngủ thiếp đi.
Màn cửa màu xanh đậm bị gió thổi hơi lay động, Võ Hạ Uyên nheo mắt lại cảm thụ một hồi, cẩn thận từng li từng tí ôm Trương Tấn Phong đặt lại trên giường, rồi đắp kín chăn cho người đàn ông, lúc đang muốn rời đi chợt ‘Võ Hạ Uyên nghĩ tới điều gì, cầm điện thoại di động mở camera đăng trước, sau đó tiến đến cạnh gương mặt của Trương Tấn Phong làm động tác hôn.
“Tách tách” Ảnh đã chụp.
Dù lúc này Trương Tấn Phong không tỉnh nhưng ở trước mặt Võ Hạ Uyên anh luôn luôn phá lệ phóng túng và thư giãn, cảm giác an toàn bao phủ “Ngủ đi” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Trương Tấn Phong, sau đó trở lại phòng khách gọi điện thoại bảo Lê Hào thay đổi toàn bộ nhân viên bảo vệ ở nhà cũ.