Làm trò cười Nhưng Trương Tấn Phong cũng không phải người ngu xuẩn như vậy, anh khẽ nhướng mày: “Nhưng mà tôi còn nhớ rõ, chúng ta đã phát sinh quan hệ trong lễ đính hôn của Trương Thiên Định rồi.” Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Tôi thật sự không biết” Vừa dứt lời, cô đột nhiên trừng tròn mắt.
Trương Tấn Phong cách cô rất gần, gần đến mức Võ Hạ Uyên có thể nhìn rõ hàng mi mảnh mai cùng đôi mắt đẹp không cách nào tả được của anh. Nhưng người đàn ông không tiến gần thêm bước nào nữa, chỉ là giúp cô đứng vững mà thôi.
“Có cần gọi bác sĩ gia đình tới không?” Trương Tấn Phong cẩn thận nhìn Võ Hạ Uyên: _ “Sao mặt cô đỏ thế? Có phải phát sốt rồi không?” “Không sao.” Võ Hạ Uyên cảm thấy vô cùng mất mặt, cô không thể nói là vừa bị anh làm phiền được.
Trương Tấn Phong gật gật đầu: “Vậy thì đi thôi.” Võ Hạ Uyên nhìn theo bóng lưng của anh, cảm thấy người đàn ông này giống như một đám Sương mù màu đen. Anh và Trương Thiên Định là chú cháu, nhưng lại không chênh nhau bao nhiêu tuổi cả.
Trương Thiên Định là một cậu ẩm được sình ra từ một gia đình vinh hoa phú quý, yêu cái gì thích cái gì thì toàn bộ đều viết rõ trên mặt, thích xem thường người khác, lại thích người khác làm theo ý mình, càng thích được người khác vây quanh. Nhưng Trương Tẩn Phong giống như là cách xa ngàn dặm với thế giới của cậu ta, anh giống như một vị vua đứng lằng lặng giữa vùng núi xa tuyết dày, ở anh lộ ra dáng vẻ vừa nghiêm nghị vừa cao quý. Anh chỉ cần khẽ động một cái là tất cả đất núi đều chuyển động theo.
Người đàn ông như vậy… Võ Hạ Uyên khẽ thở dài, cô thật không dám nghĩ tới cuộc sống Sau này.
Khi họ trở về thì Trương Phúc đã lên lầu nghỉ ngơi rồi. Chị dâu của Trương Tấn Phong hỏi với ý tứ rất sâu xa: “Tất cả các cô gái con nhà giàu sang phú quý ở Cần Thơ này tôi đều biết cả, cũng không nhớ có cô nào như Võ Hạ Uyên đây nhỉ?” Võ Hạ Uyên thấy Trương Tấn Phong không ø có ý giải vây cho cô nên cô tự cười nói: “Em là người rất bình thường, không liên quan gì đến -‘ những cô gái con nhà giàu sang phú quý mà chị dâu vừa nhắc tới cả.” “Ồ” Người phụ nữ thể hiện vẻ mặt dường như đã hiểu, Trương Thiên Định như có như không “Ha” một tiếng. Người phụ nữ lại lẩm bẩm: “Có thật là chú kết hôn rồi không?” Một tiếng “Bộp” dòn tan vang lên, chiếc cốc trong tay Trương Thiên Định rơi xuống mặt đất.
Anh ta nhìn chằm chằm mọi người, giống như vẫn không hiểu chuyện gì: “Cái gì kết hôn?” “Chú con kết hôn rồi.“ Người phụ nữ cười rất thoải mái: “Đứa nhỏ này, trên đường mẹ đã nói với con rồi, con ngủ say đến mức không nghe thấy chuyện gì à.
Võ Hạ Uyên cảm thấy cô ta vui đến mức không bình thường.
“Thân phận và địa vị không quan trọng,…
quan trọng vẫn là hai người hòa thuận với nhau.
Nói Võ Hạ Uyên không có tiền cũng chẳng sao cả, Tấn Phong đã nắm gần như toàn bộ huyết mạch của nhà họ Trương, nuôi cô ấy cả đời cũng thừa đủ rồi” Người phụ nữ khi nhắc đến hai từ “huyết mạch” thì lời nói lập tức trở nên thô bạo, trong mắt hiện ra một tia hận ý lạnh lùng.
“Làm sao, thím hai của cậu mang thai cậu không ngạc nhiên sao?“ Trương Tấn Phong bình tĩnh nhìn Trương Thiên Định.
Trương Thiên Định không biết tại vì sao lại cảm thấy khó thở. Cậu ta đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Tôi phải kinh ngạc cái gì? Trương Tấn Phong, với thân phận của chú không lấy một cô gái con nhà giàu sang phú quý mà lại lấy một cô gái như thế này. Cô gái như thế này… Cậu ta nghiến răng nghiến lợi cố tìm ra một từ để hình dung: “Con gái của một gia đình nhỏ? Chú vẫn thật sự cho rằng tất cả mọi thứ của nhà họ Trương là của chú sao? Không mượn thế lực bên ngoài mà có thể đứng vững gót chân sao? Đừng _ quên có rất nhiều thứ trong tay chú là của bố tôi” Võ Hạ Uyên vô cùng kinh ngạc và hốt hoảng, tự hỏi tại sao Trương Thiên Định lại kết nối hai việc này với nhau.
› Người phụ nữ mỉm cười, nắm lấy cánh tay của Trương Thiên Định, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chú Tấn Phong đừng để bụng, Trương Thiên Đinh cũng vì lợi ích của gia đình này mà thôi. Bồ đã đưa tất cả mọi thứ mà ông nội để lại cho chú chăm lo bảo vệ, chúng tôi đương nhiên tin tưởng chú rồi.” Võ Hạ Uyên xoa trán, cô thật sự không muốn nghe bí mật của những gia tộc lớn như thế này.
Trương Tấn Phong trầm mặc nói: “Nếu không có chuyện gì thì tôi và Hạ Uyên về trước.
Cô ấy mang thai nên sức khỏe không được tốt.” Thần sắc của Trương Thiên Định và người _ phụ nữ kia trông hơi đáng sợ.