Chương
Lúc ấy Chu Nhã Tĩnh lựa chọn đến Paris, anh không rõ đã cố chấp với mộng tưởng của mình, ắt hẳn cô phài biết rõ chính mình không thể quay đầu. Đột nhiên ba năm sau bảo mình đã nhận thức thông suốt, không có Vân Thiên Lâm là không thể sống được vậy thì cũng quá giả tạo rồi.
“A Thần, em biết là ba năm trước em quá phận, không chịu bàn bạc với Vân Thiên Lâm một tiếng mà đã rời đi. Nhưng quả thực lúc ấy thời gian rất cấp bách không thể giải thích được. Qua Paris, em lại được đưa đi đào tạo, nơi đó căn bản không cho sử dụng phương tiện liên lạc cho đến khi được công diễn. Lúc ấy em cũng đã cố gắng gọi cho Vân Thiên Lâm nhưng là gọi không được.”
“Đều là chuyện quá khứ, đã qua rồi, còn nói lại làm gì. Hiện tại mỗi người trong hai người đều sống rất tốt không phải sao, Thiên Lâm cũng đã tìm được người mình yêu, cậu ấy cùng với vợ của mình rất hạnh phúc. Anh không hy vọng, em lại đi quấy rấy cậu ấy.”
Vân Thiên Lâm, Cố Thần, Lăng Phong là ba người nhưng đều hòa chung một ý, bọn họ không muốn vì Chu Nhã Tĩnh mà làm tổn thương đến Bạch Hiểu Nguyệt và càng không muốn vì Chu Nhã Tĩnh mà làm sứt mẻ tình anh em. Giờ khắc này, anh chỉ muốn Vân Thiên Lâm sống hạnh phúc với Bạch Hiểu Nguyệt mà thôi.
Anh không muốn Vân Thiên Lâm rơi vào trong tình trạng giống mình, là những người anh em tốt, cuộc sống hạnh phúc của họ chính là niềm vui của anh.
“Vì cái gì, tại sao các anh lại không đối xử công bằng với em một chút, rõ ràng em là bạn gái của Vân Thiên Lâm, đáng lí ra em với anh ấy phải ở bên nhau. Hiện tại em đã trở về, mọi chuyện hết thảy phải trở lại như trước. Em biết là các anh không thích em, cảm thấy em lợi dụng Vân Thiên Lâm đạt được mục đích rồi rời đi, nhưng mà em chỉ muốn chứng minh bản thân mình thật sự xứng với Vân Thiên Lâm, đó cũng là một điều sai sao?”
Chu Nhã Tĩnh đột nhiên trở nên kích động, không khống chế được cảm xúc, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước. Nhưng nước mắt lúc này đối với Cố Thần không có tác dụng gì, mặc kệ như thế nào anh đều đứng về phía Bạch Hiểu Nguyệt.
“Về chuyện tình cảm, không thể nói công bằng là xong. Em nên nghĩ cho Vân Thiên Lâm hiện tại với vợ của cậu ấy. Chúng ta đứng ở ngoài nên chúc mừng cho họ. Làm anh em với Vân Thiên Lâm, anh chỉ hy vọng em đừng nên can thiệp phá hoạt hạnh phúc Vân Thiên Lâm khó lắm mới có được. Vợ của cậu ấy rất tốt, cô ấy rât yêu Vân Thiên Lâm, và Thiên Lâm cũng vậy, rất yêu cô ấy. Em sớm đã bị lãng quên rồi.
Lúc trước rời đi, em phải sớm nghĩ đến hiện tại của ngày hôm nay.”
Nhất thời, Chu Nhã Tĩnh không còn lời nào để nói, là tự chính cô đánh giá mình quá cao, cô cho rằng, chính mình rời đi, sẽ làm cho Vân Thiên Lâm nhớ mãi không muốn quên, càng thêm có tình cảm với cô, canh cánh trong lòng.
Chờ cho chính cô công thành danh toại rồi trở về, lúc ấy cô đã đủ vị thế và thân phận sóng bước bên cạnh anh, tất cả mọi người đều sẽ chấp nhận cô một cách đàng hoàng.
Nhưng như thế thì sao, ba năm qua cô cố gắng luyện tập mong có ngày được đền đáp. Hiện tại, đều trở nên tan tành bọt biển. Lý tưởng không bao giờ có khả năng thực hiện được nữa mà Vân Thiên Lâm cũng không còn thuộc về chính cô.
“Trước giờ em không nghĩ tới sẽ phá hư tình cảm vợ chồng của bọn họ, anh đã nói, Thiên Lâm đã kết hôn, em hiện tại không còn cơ hội nào nữa. Một khi đã như vậy thì còn cái gì lo lắng nữa chứ. Yêu nhau không thành thì có thể làm bạn bè, không phải sao?”
Cố Thần không đáp lại lời này, căn phòng lại lâm vào một mảnh yên tĩnh. Chu Nhã Tĩnh và Cố Thần đều không biết cuộc nói chuyện của bọn họ đã bị Trần Giai Giai đứng ở cửa nghe thấy toàn bộ.
Cô thể, cô thật sự không phải cố ý nghe lén người khác nói chuyện. Phải trách là cách âm phòng của bệnh viện không tốt, cô đã đứng ngoài cửa rồi mà vẫn nghe thấy rõ mồn một, cái này không thể trách cô được.
Ngay lúc này, đột nhiên một hộ lý kêu Giai Giai một tiếng: “Cô gái, cô tới thăm bệnh sao?” Nhìn Giai Giai trong tay xách giỏ trái cây, hộ lý thực tình hỏi một câu.
Nhưng giọng nói đầy quan tâm này lại làm cho Giai Giai giật mình, thiếu chút nữa cô làm rơi giỏ trái cây.
Hộ lý gõ cửa đi vào, cửa vừa mới mở ra, đã xuất hiện một gương mặt làm cho Giai Giai ngày nhớ đêm mong, mấy ngày không gặp, anh gấy đi rất nhiều.