Chương
Một người là nữ thần yêu nghiệt, một người là khí chất ôn nhu, thấy thế nào cũng lại đối lập. Cố Thần anh đang suy nghĩ không biết tình hình bên đó như thế nào, thật là muốn đi qua xem hóng chút tình hình.
Nhưng nhìn lại người bên cạnh đang ngồi chéo chân ngoe ngẩy ăn táo hưởng thụ, là Cố Thần anh lại thấy chán nản.
“Cậu còn có tâm tình ngồi hưởng thụ ăn táo, quả thật hâm mộ. Vân Thiên Lâm này, mình nói cậu sao mà đào hoa, vừa có được vợ hiền, lại vừa có được mỹ nữ trong tay. Cậu xem, lại còn được hai cô gái đấu đá lẫn nhau giành giật cậu, có phải tâm trạng rất sung sướng không?”
“Xem ra, cậu ở bệnh viện rất thoải mái. Không bằng…mình cho cậu thêm vài nhát dao vào thịt để ở bệnh viện thêm mấy ngày. Thấy thế nào?” Vân Thiên Lâm tùy ý thưởng thức con dao gọt hoa quả trong tay, một dao cắm sâu vào trong trái táo, Cố Thần nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng đóng cửa miệng.
“Mình là bệnh nhân, tốt nhất là nên ăn táo.”
Anh như thế nào lại quên, người đàn ông này tâm tình nắng mưa thất thường, tốt đó trong thoáng chốc không để ý là lại thay đổi thành nội tâm phúc hắc, bản chất hung dã. Anh còn chưa có muốn chết mà lại đi khiêu khích tên này, nên tự mình giác ngộ.
Bạch Hiểu Nguyệt còn chưa đến phòng bệnh, đã nghe thấy âm thanh bên trong lớn tiếng, hộ lý cẩn thận một bên trấn an, bác sĩ một bên nhắc mãi.
“Chu tiểu thư, nếu như cô không phối hợp trị liệu với chúng tôi, cô cứ như vậy, chỉ làm cho vết thương càng khôi phục chậm mà thôi, bệnh sẽ càng trở bên nặng hơn.
“Không cần mấy người quản, vết thương của tôi tự tôi khắc biết, mấy người tránh xa tôi ra. Đúng rồi, các người đã nói Vân Thiên Lâm biết chưa?”
Chu Nhã Tĩnh vừa ngồi xe lăn đến hành lang, vừa lúc nhìn thấy Vân Thiên Lâm ở cửa bệnh viện, xe của anh đang tiến vào, cô ở đây lâu như vậy mà không thấy anh đến thăm. Anh đây chính là đang trốn tránh cô sao?
Nếu không, tại sao anh đến thăm Cố Thần tại sao lại không đến thăm cô, cô cứ bị anh chán ghét vậy sao? Trước kia, căn bản là anh không có như vậy, nhất định là người phụ nữ kia đã nói gì đó với Vân Thiên Lâm, quấn lấy anh không rời, không cho anh tới thăm cô.
Bàn tay Chu Nhã Tĩnh nắm chặt lấy chăn, trong mắt tràn đầy ghen ghét cùng với phẫn nộ. Cô, Chu Nhã Tĩnh, là tuyệt đối sẽ không thua, tuyệt đối không.
“ Nếu như cô không phối hợp trị liệu, chính cô không yêu quý bản thân mình, chúng tôi làm bác sĩ cũng không thể giúp cô được.” Bác sĩ gặp phải những người như vậy cảm thấy rất phiền phức, ngay cả chính bản thân mình cũng không yêu thì ai có thể yêu dùm được. Khuyên như thế nào cũng không chịu nghe, chẳng lẽ cô ta muốn suốt đời ngồi trên xe lăn, không muốn đứng dậy đi nữa sao. Không cần phải tiếp tục cuộc sống bên ngoài hay sao?
Những việc hồ nháo và tâm tư của Chu Nhã Tĩnh, bác sĩ nào đâu biết. Cô thật sự vất vả lắm mới có thể nắm bắt cơ hội này, chân cô bây giờ đối với sự nghiệp của cô không thể tiếp tục được nữa rồi. Vân Thiên Lâm rất rõ tính tình của cô, chỉ cần cô lợi dụng tốt lý do này, nhất định có thể làm cho Vân Thiên Lâm một lần nữa trở lại bên cô.
Trên mặt Chu Nhã Tĩnh xẹt qua một nụ cười tính kế, không thể lên sân khấu biểu diễn nữa, thì cô cũng phải đoạt được một thứ khác, ví dụ như trở thành Vân phu nhân, so với trở thành thiên nga trắng lại càng kiêu ngạo hơn rất nhiều.
Cô thấy được rằng, có được vị trí đó, đi đến nơi nào cũng được vô số phụ nữ hâm mộ, khát khao. Cô chính là người rất thích trở thành tiêu điểm của đám đông, được người khác từ phía dưới ngước nhìn sùng bái cô, như thế cô mới thấy thỏa mãn.