Chương
Như vậy, Vương Lily và Triệu Thiến Thiến?
Vẻ mặt Vương Lily kiêu ngạo, đắc ý, Triệu Thiến Thiến đứng đằng sau Vương Lily, vẻ mặt bình tĩnh hơn rất nhiều. Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ chỉ có một trong ba người đó là lên kế hoạch với cô, nhưng mà trong tay cô hiện tại không có bằng chứng hay chứng cứ gì để chứng minh là bọn họ làm. Như vậy thì cũng chỉ là vô dụng.
“Hiểu Nguyệt, rốt cục chuyện này là như thế nào?” Trình Lãng cũng không muốn tin rằng Hiểu Nguyệt lại làm như vậy, nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, chuyện này chỉ có mình cô có thể chứng minh mình vô tội, là anh nhúng tay vào chưa chắc đã được.
“Sự thật chính là, cô gái đó nói dối, tôi không có lấy hoa tai đó, tôi đi đến hậu trường không thấy ai cả lập tức đi ra lại, vừa lúc lại gặp trợ lý của cô Anna đây.”
“Cô nói cô không có lấy, vậy thì cô chứng mình mình trong sạch xem, nơi này người không có bổn phận thì không được vào hậu trường, cô nói không phải cô thì chứng minh đi.” Sindy nhận định người lấy hoa tai chính là Bạch Hiểu Nguyệt, quyết chỉ định cô, không buông bỏ.
“Được, vật nhỏ thôi mà, tôi cũng không nghĩ lại làm náo chuyện này liên lụy đến mọi người. Chỉ là đôi bông tai này có ý nghĩa quan trọng đối với tôi, nếu như cô cầm lấy nó thì lấy ra trả cho tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nếu không, cô đừng trách tôi không lục soát người.”
Anna từ hậu đài bước ra, dáng người cao gầy, bước đi chậm rãi, trên mặt trang điểm tinh xảo, vừa xuất hiện đã chiếm lấy tâm điểm hội trường, hiếm khi bắt gặp người đẹp lả lơi trong làn váy lả lướt, dáng người hấp dẫn, làm cho người khác phải say mê.
Tất cả mọi người trong hiện trường đều cho rằng Bạch Hiểu Nguyệt chính là người đã cầm lấy đôi bông tai kia, tuy rằng Bạch Hiểu Nguyệt biết tình hình đang bất lợi cho cô, nhưng mà quả thật là cô không lấy, Vân Thiên Lâm mua cho cô rất nhiều, cô mới không thèm.
“Tôi nói rồi, tôi không có lấy hoa tai đó, nếu như tôi thích thì có thể mua là được, tại sao tôi phải lấy của cô làm gì?”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói như vậy, mọi người đều cảm thấy buồn cười, một đôi hoa tai đó cũng gần vạn, một thực tập sinh nhỏ bé nghèo rớt mồng tơi có thể mua nó sao? Nghe cô nói như vậy, mọi người, không biết, cho rằng cô quá ngông cuồng, không biết trời cao đất dày là gì, cô quá mộng ảo rồi, cô ta cho rằng món đồ của Anna tùy tiện mua ven đường sao?”
“A! Cô gái này, tôi đã cho cô cơ hội rồi mà không biết nắm lấy, cô xác định không đem ra trả lại?”
Chỉ cần nhìn thấy tôi xuất hiện ở hậu trường là kết luận tôi là người lấy đôi hoa tai sao? Mấy người cho rằng tôi là thực tập sinh sẽ không mua nổi đôi hoa tai đó? Tôi nói rồi, tôi không có lấy, tôi không làm thì không thể bắt tôi thừa nhận được.”
“Tôi đúng là rất bội phục dũng khí của tiểu thư đây, chỉ là giống như cô nói, chính mình phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, nếu như cô không thừa nhận, vậy thì đừng trách tôi. Sindy, lục soát người cô ta.”
Ở giới giải trí, Anna nổi tiếng là đanh đá, cô chưa bao giờ để ai bắt nạt mình, lại càng không bao giờ tha cho hung thủ lấy đồ của cô. Đôi hoa tai cứ như vậy bị lấy cắp, lại còn không chịu thừa nhận, cô sao có thể dễ dàng buông tha cho Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt là phụ nữ, lại muốn ở ngay tại đây xét người, đối với cô mà nói đây chính là một loại sỉ nhục.
Bạch Hiểu Nguyệt cảnh giác lùi về phía sau vài bước, Sindy bước nhanh đi tới, phía sau còn có mấy người bảo vệ. Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt bắt đầu bồn chồn, cô đúng là vô dụng, bị người ta bắt nạt nhưng lại không thể tìm cách phản kháng.
Nếu có Vân Thiên Lâm ở đây thì tốt rồi, nhưng hiện tại thì anh ấy chưa đến.
“Trình tổng, ngài để mặc cho người khác sỉ nhục nhân viên của Vinh Thăng như vậy sao? Đây không phải là phong cách làm việc của Vinh Thăng. Tôi tin tưởng mình chính là nhân viên của Vinh Thăng, tôi nói không lấy, các người không có quyền lục soát khám người tôi.”
“Trình tổng, thực tập sinh này miệng lưỡi sắc bén, liều chết cũng không chịu nhận tội. Cứ lục soát khắp người cô ta, có chuyện gì tôi sẽ là người chịu trách nhiệm. Tôi muốn nhìn xem một cô gái trẻ tuổi không làm lại đi làm một người ăn trộm, còn dám ở trước mặt tôi kiêu ngạo, nếu như truyền ra ngoài tôi còn mặt mũi nào là Anna nữa.”