Chương
“Vân thiếu!” Anna rủ bỏ nguyên tắc kiêu ngạo của mình, nếu như vì Vân thiếu mà phá hủy đi nguyên tắc này cô cũng cam lòng.
“Cô là ai?” Còn chưa tới gần đã ngửi thấy một mùi nước hoa nồng đậm làm cho khứu giác của Vân Thiên Lâm không thoải mái.
Ba chữ, giọng nói không lớn lắm lại có thể làm cho toàn bộ hội trường tất cả mọi người nghe rõ rành. Vân Thiên Lâm vừa mới bước vào, mọi người đã cho rằng, Vân thiếu đến đây là vì Anna.
Ai biết, cười cả nửa ngày, Vân thiếu lại xuất ra ba chữ này.
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, rốt cục nhịn không được, phá lên cười, có người còn khoa trương hơn ôm lấy bụng cười nắc nẻ.
Trong giới giải trí, cô ta ngạo mạn tự xưng mình là một Anna thanh cao kiêu ngạo, thế nhưng lại có một ngày bị người ta hỏi cô là ai, thật đúng là làm cho người thỏa chí. Những người đã bị Anna khi dễ qua, trong lòng khỏi bàn có bao nhiêu sự khoái cảm.
Bạch Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn đứng ở một bên, trong lòng không ngừng chửi thầm, Vân Thiên Lâm đối với ba chữ này cũng quá độc ác rồi. Người ta tốt xấu gì cũng là nhân vật có tiếng trong giới giải trí, thế nhưng anh lại ở trước mặt mọi người nói ra ba chữ này đúng là không chừa cho người ta chút mặt mũi nào.
Nhưng mà mới vừa rồi cô ta còn khinh thường với dọa nạt cô, bây giờ Vân Thiên Lâm trả thù giúp, cô tội gì phải thương tiếc cho cô ta, gây báo ứng thì có ngày gặp họa thôi, có điều họa này đến sớm hơn cô tưởng.
Vân Thiên Lâm đứng ở một góc nghiêng với mọi người, chỉ là một cái ánh mắt lạnh lùng, mọi người đã sợ tới mức thu lại nụ cười nhanh chóng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ánh mắt của Vân thiếu, quả thật rất đáng sợ.
Vân Thiên Lâm xoay người, nhìn về phía Bạch Hiểu Nguyệt, trong con mắt lại trở nên ôn nhu, Bạch Hiểu Nguyệt cũng thấy hơi sợ, anh biến chuyển quá nhanh rồi. Con người anh mỗi lần như thế này, cô đều cảm thấy không quen lắm.
Không có nhiểu lời, chỉ là một ánh mắt cũng đủ khiến cho bọn họ hiểu rõ ý tứ. Bạch Hiểu Nguyệt đi theo Vân Thiên Lâm phía sau, bị anh nắm chặt tay, mười ngón tay đan vào nhau hướng về phía cửa đi ra.
“Đợi đã!” Kẻ ăn trộm đột nhiên bỏ đi, vậy hóa thành ra kẻ cắp được miễn tội không truy cứu nữa, như vậy đâu có được. Trong đám đông đột nhiên phát ra một giọng nói, đồng thời mọi người nhìn về phía âm thanh đó, chỉ thấy trong đám người một cô gái tóc ngắn đứng ở trong đám đông, vẫn là thành công gây sự chú ý với Vân Thiên Lâm, làm anh phải dừng bước chân.
Vân Thiên Lâm liếc mắt một cái, liền nhớ tới cô gái này là ai. Lần trước đến đón Bạch Hiểu Nguyệt, lúc đó anh nhìn thấy bên cạnh cô có hai cô gái, hai người này rất thường xuyên tìm Hiểu Nguyệt gây phiền toái.
Xem ra lần giáo huấn trước, chưa là cho hai cô gái này sợ, anh nghĩ anh không muốn làm lớn chuyện này, vội vã đón Hiểu Nguyệt về nhà, anh định hôm nay sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô ăn.
Có người cứ cố tình không biết điều, muốn quấy nhiễu sự hứng thú của Vân thiếu, nếu hai cô gái này đem mọi chuyện vạch ra, anh không ngại cho người khác xem, anh sẽ xử lý như thế nào việc này.
“Vân thiếu, Bạch Hiểu Nguyệt có thể tính là người của anh, nhưng mà hoa tai của tiểu thư Anna lại không thấy đâu, không thể bởi vì ngài xuất hiện mà có thể dễ dàng đem người đi. Mặc kệ nói như thế nào, mọi người đều bình đẳng, chưa tìm ra được hung thủ thì cô ta không thể đi được.”
Những người khác thực sự rất bội phục dũng khí của Triệu Thiến Thiến, cũng dám nói chuyện với Vân thiếu như vậy, có phải cô ta chê tuổi thọ mình quá dài.
Kỳ thật, bây giờ Triệu Thiến Thiến thấy trong lòng mình bắt đầu rối loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ. Nhưng chuyện cũng đã làm rồi, cô cũng không còn đường thoát. Cô không tin Vân Thiên Lâm có thể giúp Bạch Hiểu Nguyệt thoát tội, mình chứng cô ta không lấy cắp. Chỉ cần cô làm cho cô ta mang danh tội này lên báo thì Bạch Hiểu Nguyệt sẽ khó giữ vị trí của mình ở Vân gia, bởi vì cô ta đã phá hoại thanh danh của nhà họ Vân.