Chương
Lúc này Vân Thiên Lâm với Cố Thần đang lo lắng bên Bạch Hiểu Nguyệt xảy ra chuyện gì, đã nhanh chóng đến đây, vừa lúc muốn gọi điện thoại, anh liền nghe được giọng nói chuyện của Bạch Hiểu Nguyệt, theo hướng đó anh đi vào liền nhìn thấy một gian phòng toàn phụ nữ trung niên.
Người ngồi bệt trên mặt đất là một người đàn bà béo, mà bên cạnh chính là Bạch Hiểu Nguyệt đang ngồi kế bên mẹ của anh Đặng Cầm, người kế tiếp là Tôn Viện.
“Mẹ, dì Tôn.” Vân Thiên Lâm chào hỏi hai người, đi đến bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, tự nhiên mà kéo cô qua, xem bộ dáng của cô có chút không vui, giữa mày nhăn lại.
Một phòn toàn là phụ nữ, bởi vì Vân Thiên Lâm với Cố Thần xuất hiện mà sợ tới mức ai nấy không dám ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng ấy đang quét qua một vòng rồi lại đảo tới một vòng trở ngược lại, sợ tới mức mọi người đều xụi lơ không dám thở mạnh.
Mọi người ở đây nào sẽ nghĩ đến, Vân thiếu thế nhưng thật sự lại tới đây. Hôm nay xem ra mấy người tới số gặp họa rồi.
“Thiên Lâm, dì còn tưởng con không tới, mẹ của con, vợ của con với dì bị người ta ức hiếp; khi dễ đến đuổi ra ngoài.” Tôn Viện cố ý chớp chớp mắt, ra hiệu cho Bạch Hiểu Nguyệt cũng làm nũng giống bà.
Nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt trước giờ chưa thử qua loại làm nũng này, hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, cô có chút xấu hổ liền làm bộ không thấy nhìn đông nhìn tây. Tôn Viện thở dài, hận đến nỗi không thể rèn sắt thành thép.
“Tưởng là ai, thần thánh phương nào liền đến đây xem một chút là ai dám động đến người của Vân Thiên Lâm!” Một thanh âm âm trầm lan truyền khắp toàn bộ gian phòng, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, nhưng mọi người đều nghe rõ từng từ một, đủ làm cho mọi người bủn rủn chân tay.
Nếu biết sớm rằng sẽ phát sinh ra chuyện như vậy, thì mấy người nơi đây tuyệt đối sẽ không đến Hán Dật Hiên uống trà. Nhưng hiện tại hối hận thì có ích gì, không thể nào thay đổi được nữa.
Vân Thiên Lâm nhìn quét qua một vòng, tùy ý thấy người quỳ trên mặt đất có Thẩm Nhược Tâm, anh theo bản năng nhìn thoáng qua Cố Thần bên cạnh, Cố Thần giống như Thẩm Nhược Tâm làm như không quen biết, tiến lên hai bước.
“Dì Đặng, dì Tôn, không biết hai dì lại ở đây, thật đúng là con không nghĩ tới thế nhưng lại có người khi dễ hai người.” Cố Thần ra vẻ bộ dáng không thể tưởng tượng, nhìn đến Tôn Viện một cái.
“Tên nhóc này, chỉ có con là hiểu ta nhất. Nhưng mà nào có thấy con đến thăm ta, mỗi ngày đều lo đi kiếm tiền, tốt xấu gì con cũng phải kết hôn sinh ra một đứa bé để dì ẵm bồng chứ! Thế mà con lại không kết hôn, ba mẹ con không nôn nóng nhưng mà người ngoài là ta đây cũng rất vội đấy.”
Cố Thần lại thêm một trận đau đầu, anh liền biết, mỗi lần xuất hiện trước mặt Tôn Viện là bị dì ấy nhắc đến vấn đề này, chỉ là kết hôn là việc cả đời, sao anh có thể tùy tiện được.
“Hừ! Các người đừng tưởng các người đông người là liền cho mình ghê ghớm, chờ chồng của ta tới, các người chờ xem! Vị phu nhân béo thấy tình hình có vẻ bất lợi cho mình, nhưng bà là người ưa sĩ diện, bảo bà di xin lỗi, chuyện đó không bao giờ xảy ra.
Tên nhóc này thật là có ánh mắt đáng sợ, hắn chỉ mới vừa tùy tiện lướt ánh nhìn qua, bà đã sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, không thể động đậy nhúc nhích. Cái này dù sao bọn họ cũng là phụ nữ đàn bà, cũng sẽ không động thủ ra tay đánh đập.
“Dì Tôn, có vẻ như lần này không giống với phong cách của dì, đây chính là địa bàn của người, mà người còn làm chính mình bị ủy khuất, một hồi sau mà chú Tôn biết, khẳng định là rất đau lòng.”
Thị trưởng là họ Tôn, tất cả mọi người chỉ biết phu nhân thị trưởng là Tôn phu nhân, lại không biết Tôn Viện với thị trưởng là cùng họ. Nhắc tới chồng của mình, Tôn Viện liếc Cố Thần một cái, bà còn tưởng rằng mình còn có thể vui đùa một chút, tên nhóc này lại vạch trần bà trước mặt đám người này.
Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới hiểu được rõ vấn đề, địa bàn của người…Cho nên mới nói, vị thần bí đứng đằng sau Hán Dật Hiên trong truyền thuyết, không phải là một ai khác chính là thị trưởng phu nhân?
Trách không được, mấy người ở đây tới bây giờ mới đối với bọn họ nhất mực cung kính.
Quả thật với phong cách của Hán Dật Hiên so với Tôn Viện rất phù hợp.
Thẩm Nhược Tâm nhìn mẹ chồng của mình bộ dáng lo lắng, nghĩ thầm nếu như lúc này cô ra mặt muốn người yêu cũ nói vài câu mà rộng lượng tha thứ, liệu mẹ chồng cô có bởi vì chuyện này mà cảm kích với cô, đối xử với cô tốt hơn một chút?