Chương
“Chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết thôi, người ngoài như chúng ta chỉ nên nhìn vào mà thôi, có đôi khi sự thật là thế nhưng mà người ta diễn trò bịa đặt, lừa đảo công chúng, biết đường nào mà lường. Chúng ta vẫn nên là ai về nhà nấy, lo chuyện của mỗi người đi, về nhanh nào!”
“Khi nào thì tôi mới có thể ngồi lên được chiếc xe như thế, có chết tôi cũng không tiếc.”
Bạch Hiểu Nguyệt bình tĩnh nghe những người đồng nghiệp bàn tán, hiện tại thì cô đã học được cách phớt lờ với những gì người ta đàm luận rồi. Miệng người có thể tùy ý nói những gì họ thích, còn tai của bạn lắng nghe hay không là việc của bạn, tùy theo sự việc mà học trách lắng nghe.
Mới ban đầu, Vân Thiên Lâm còn có chút lo lắng, sợ cô ngốc này vì những lời người ta đàm tiếu mà suy nghĩ lung tung, không vui. Hiện tại nhìn cô thì xem ra anh nghĩ nhiều rồi.
“Vừa rồi em đang suy nghĩ gì đó, anh đến đón mà em cũng không biết.
“Nhớ anh!” Đột nhiên Bạch Hiểu Nguyệt hôn chụt lên má anh một cái, nửa ngày sau Vân Thiên Lâm vẫn không có phản ứng gì, biểu cảm của anh nhạt nhẽo, làm cô thấy trêu anh chẳng thú vị tẹo nào.
Vân Thiên Lâm cười cười: “Em cứ việc nhớ đến anh, cứ nhớ nhiều vào.”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Vân Thiên Lâm, Bạch Hiểu Nguyệt nhịn không được trừng mắt anh một cái, cô đúng là mới thấy qua có người lại mặt dày đến vậy. Còn có nói nhớ anh càng nhiều càng tốt, mỗi khắc mỗi giây đều nhớ. Cô chỉ vừa mới nói tùy ý một câu mà anh đã vểnh lên trời rồi, nếu cô nói thêm vài câu sến súa nữa thì chắc anh có nước thăng thiên mất.
Vân Thiên Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cô ngốc này, cô với anh đã là vợ chồng rồi, nói mấy câu đó thì có làm sao. Anh với cô có phải còn thời niên thiếu nữa đâu mà ngại ngùng. Có điều cô như vậy anh lại càng thích.
“Anh chỉ cho phép em được nhớ mỗi mình anh thôi, không cho phép có người thứ hai.” Bạch Hiểu Nguyệt liếc mắt anh một cái, không nghĩ tới anh lại tiếp tục cái đề tài này, mỗi lần cùng anh nói chuyện phiếm, chính mình đều không nói lại anh. Đối với Vân Thiên Lâm mà nói đa mưu túc trí không phù hợp với anh mà phải là cáo già gian xảo, cô không phải là đối thủ của anh.
“Gian xảo!” Bạch Hiểu Nguyệt không phục, nhưng mà cô có không phục thì cũng là vô dụng. Vợ nhà người ta thì thu phục được chồng, bắt nạt muốn sai bảo thế nào cũng được, còn cô thì phải phục tùng anh bởi vì mức độ lươn lẹo của anh.
“Hôm nay em đi làm, lúc ở trên hành lang nói chuyện điện thoại với Giai Giai, không ngờ lại bị Bạch Vân Khê chặn đường.”
“Ừ!” Vân Thiên Lâm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, ý bảo cô nói tiếp.
“Em với Bạch Vân Khê nói vài câu, sau đó em không cẩn thận nhắc tới lần trước ở bệnh viện gặp bác sĩ.
Không biết được, Trình Lãng ở đâu xuất hiện, anh ta nghe được cuộc trò chuyện giữa em với Bạch Vân Khê, hình như anh ta đoán được cái gì đó, trực tiếp mang Bạch Vân Khê đến bệnh viện kiểm tra.”
Vân Thiên Lâm cảm thấy chuyện này không có gì đáng lo này. Có thì chính là cô, không có thì chính là không có. Bạch Vân Khê không thể nào cả đời giấu diếm mãi được, sớm hay muộn gì thì cũng bị phát hiện thôi.
“Cho nên như thế nào?”
“Em nghĩ là đã đến bệnh viện rồi thì nhất định Trình Lãng đã biết sự thật, phỏng chừng sau này chị họ em khó mà sống thoải mái.”
“Trọng điểm không phải là lừa gạt, mà là đứa bé. Trình Lãng biết, thì không nghĩa là Trình gia biết.”
Bạch Hiểu Nguyệt kỳ quái nhìn Vân Thiên Lâm, nếu như Trình Lãng biết chuyện này, Bạch Vân Khê không mang thai. Chẳng lẽ Trình Lãng sẽ giúp Bạch Vân Khê giấu diếm, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy có vấn đề. Nếu cô là Trình Lãng nhất định sẽ không nói dối giúp Bạch Vân Khê.
“Bạch Vân Khê không mang thai, nếu lời nói dối này vẫn luôn được duy trì, thì mười tháng sau khẳng định cũng sẽ bị phát hiện, cô ta đi nơi nào để tìm ra một đứa trẻ đây.”
Vân Thiên Lâm cười cười mà không nói tiếp, xem ra cô ngốc nhà anh còn chưa rõ chuyện thế sự cho lắm, thế giới này còn có nhiều chuyện đáng sợ hơn nhiều, chẳng hạn nhân tâm con người khó mà dò sâu cho hết được. Chưa nói đến trong thời gian này có khả năng Bạch Vân Khê đã mang thai.