Chương
Tiểu Phương cô cũng không có ngốc đến mức sẽ đi vào lánh chịu hậu quả, còn không bằng cô tìm một chỗ an tĩnh nghỉ ngơi thoải mái, sau đó trở về sau, cô ta quả thật là người khó hầu hạ.
Một vài người cười nói vui vẻ tiếp theo thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, vài người quay đầu nhìn lại, liền thấy một Chu Nhã Tĩnh tức giận, khí đã bốc lên đỉnh đầu, ánh mắt hung tợn trừng lên với các cô hộ lý.
Mấy cô hộ lý bị bộ dáng này của Chu Nhã Tĩnh làm cho hoảng sợ, nếu là buổi tối thì còn tưởng rằng chính mình gặp quỷ, Chu Nhã Tĩnh ở đây từ lúc nào, những lời mấy người cô vừa nói đã bị cô ta nghe được hết?
“Các cô vừa mới nói cái gì? Ai là tiểu tam, ai mới là người què? Nói đi! Ai là tiện nhân?” Chu Nhã Tĩnh ngồi trên xe lăn tức giận đến phát run, đôi tay gắt gao nắm chặt vào lòng bàn tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng cô cũng hoàn toàn không cảm nhận được chút đau nào.
Cô mới không phải là người què, cô là Chu Nhã Tĩnh, một thiên nga trên sân khấu sao có thể biến thành người què được.
Mấy người này chính là thấy cô bị Vân Thiên Lâm không coi trọng, bị vứt bỏ ở bệnh viện cho nên mới có thể nói cô như vậy. Nếu như cô hiện tại được gả vào Vân gia, liệu mấy người họ có dám nói cô như vậy không?
“Thế nào? Không dám hé rằng nửa lời sao? Không phải mới vừa rồi các cô bàn tán rât vui vẻ? Lá gan của bọn cô lớn lắm mà, bây giờ lại im re như vậy. Tiếp tục đi chứ!”
Chu Nhã Tĩnh điên rồi, cô là người như thế nào, há có thể để cho những người này nói xấu đằng sau lưng cô sao, hủy hoại thanh danh của cô. Cô không cho phép điều ấy xảy ra.
Tiểu Phương liền lên tiếng giữa một đám người, nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Chu Nhã Tĩnh, rốt cục tiểu Phương cũng không nhịn được, mấy ngày nay cô cũng đã chịu đủ tính khí của cô ta rồi, nháy mắt một cái lửa giận trong người phun trào.
“Có cái gì mà không dám nói, lời vừa rồi là tôi nói đấy, cô làm sao? Cô thật sự là cho rằng mình là thiên kim tiểu thư sao, không phải là cô ỷ vào mình trước đây biết múa ba lê nên mới tự nhận mình lá ngọc cành vàng, dựa vào mối quan hệ với Vân Thiên Lâm nên mới ra vẻ ta đây. Không phải cuối cùng vẫn là bị Vân thiếu vứt bỏ. Hiện tại Vân thiếu đã kết hôn rồi, sao còn có thể nhìn trúng một người què như cô.”
“Cô là có ý gì, có giỏi thì lặp lại một lần nữa xem, tôi không phải là một người què. Nếu lúc trước tôi không đi đến Paris thì làm sao Bạch Hiểu Nguyệt chen chân vào được. Ai cho cô lá gan nói chuyện cùng tôi như vậy, có phải là cô muốn nghỉ làm đúng không. Cô có tin chỉ cần tôi nói một câu thôi thì cô lập tức bị đuổi việc không hả.”
Tiểu Phương nghe xong không cảm thấy bị bắt lỗi mà còn ngược lại nổi giận. Lời này Chu Nhã Tĩnh nói nghe rất buồn cười, cô ta tự lừa mình dối người, bây giờ đe dọa cho cô nghỉ việc, bây giờ cô sẽ nói rõ cho Chu Nhã Tĩnh hiểu.
Cô ta còn tưởng rằng mình chính là Vân phu nhân của Vân thiếu muốn đưa ra yêu cầu nào cũng được, muốn đuổi việc cô là đuổi. Nếu như Chu Nhã Tĩnh có khả năng này thì đâu cần phải trốn trong phòng bệnh khóc một mình, cái gì cũng không làm được.
“Bất quá hiện tại cô chỉ là một người tàn phế, sinh hoạt bình thường trong cuộc sống cô cũng không thể tự lo liệu được, cô cho rằng hiện tại mình còn có thể làm gì. Vân thiếu với Cố thiếu quan tâm đến cô là vì phải chịu trách nhiệm gây ra tai nạn cho cô, băng không cô tưởng là vì cái gì. Tôi là được Cố thiếu mời đến chăm sóc cho cô, tôi có quyền tự do ngôn luận của mình. Nếu như bây giờ cô làm cho tôi mất việc thì mất việc thôi, tôi mỗi ngày đều chịu phải tính khí nóng giận thất thường của cô sớm đã không chịu nổi rồi.”
Tiểu Phương suy nghĩ kỹ rồi, đây chỉ là một chút sự cố nhỏ trong công việc, Cố thiếu là một người thấu tình đạt lý, chắc chắn sẽ vạch đỏ trắng đen rõ ràng. Lúc trước Cố thiếu đã nói qua, Cố thiếu sẽ làm chủ cho cô nếu như Chu Nhã Tĩnh có khi dễ cô. Lần này chắc chắn Cố thiếu sẽ hiểu cho cô mà thôi.
Thời gian qua cô niệm tình Cố thiếu lại nghĩ đến Chu Nhã Tĩnh bị thương ở chân không ai chăm sóc cô mới đồng ý làm hộ lý cho cô ta. Cô cũng đâu muốn gây bất hòa với một bệnh nhân làm gì nên cô ta có mắng chửi thế nào cô cũng nghe vậy mà cô ta không biết điều cứ được một tấc lại muốn tiến lên một thước.