Chương
Đột nhiên âm thanh điện thoại vang lên, hắn phiền muộn miễn cưỡng bắt máy điện thoại.
“Là ai quấy rầy giấc ngủ của tôi?”
“Là tôi!” Nghe một giọng nói lạnh băng quen thuộc trong điện thoại, cơn buồn ngủ trong nháy mắt liền biến mất, cầm điện thoại trầm mặc cả nửa ngày, đột nhiên khinh thường cười mấy tiếng.
Hắn liền biết, Chu Nhã Tĩnh nhất định sẽ gọi lại cho hắn để nhờ giúp đỡ.
Chỉ là nghe được âm thanh đó, hắn lại không khống chế được nhớ tới tư vị buổi tối ngày hôm đó, thân thể của hắn nhịn không được sinh ra phản ứng.
Hắn đoán đúng là không sai, đàn bà quả nhiên là như nhau, đều là một lũ hạ tiện. Bất quá cô ta sử dụng điều kiện trao đổi là thân thể, so với đồ vật khác tốt hơn nhiều.
“Chuyện gì? Chủ đại tiểu thư, không phải nói là sẽ không bao giờ tìm tôi nữa sao?” Nghe giọng cười khinh thường của hắn trong điện thoại, Chu Nhã Tĩnh không khống chế được một trận ghê tởm từ dạ dày nổi lên, cô rất buồn nôn.
“Tôi muốn gặp anh, buổi tối hôm nay tôi ở phòng bệnh chờ anh.”
“A! Tôi..Vì sao tôi phải tới đó, tôi cũng không phải là con chó bên cạnh của Chu đại tiểu thư.”
“Từ trước đến nay tôi không bao giờ coi anh là chó.” Chu Nhã Tĩnh nói, mới có nửa câu, nhưng không có nói nửa câu sau, tư cách làm chó của cô hắn cũng không có.
“Ha ha! Một khi đã như vậy, buổi tối chúng ta gặp nhau nói chuyện.” Hắn cười khả ố trong điện thoại, sau đó cúp máy.
Chu Nhã Tĩnh nhìn di động của mình, có chút nói không nên lời, tâm tình của cô bây giờ có biết bao nhiêu phức tạp. Cô không ngừng lập đi lập lại với bản thân mình, tất cả mọi chuyện đều là đáng giá, hết thảy cô làm đều là vì Vân Thiên Lâm.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, sáng ngời đến nỗi hai tròng mắt Chu Nhã Tĩnh đau đớn, cô không một mảnh vải che thân, giống như một con búp bê rách nằm trên giường bệnh, trên người khắp nơi đều là dấu vết bị người ta chà đạp qua.
Chu Nhã Tĩnh nghiêng người nhìn trăng ngoài cửa sổ sáng trưng, khuôn mặt cô xám như tro tàn. Phòng tắm trong phòng bệnh truyền đến tiếng nước chảy, cô không nghĩ lại phải nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra trên người cô, quá mức tàn nhẫn.
Đau không? Trong lòng Chu Nhã Tĩnh tự hỏi chính mình, kỳ thật đến tột cùng cô vẫn không cảm giác được chính mình có đau hay là không đau, cô giống như mất đi cảm giác, không chỉ là thân thể mà còn có cả tâm cô.
Chung quy vẫn là cô bị khuất phục, cô cảm thấy bản thân mình rất ghê tởm, tại sao vì hạnh phúc bản thân mình mà cô lại phải trả giá nhiều đến vậy mà Bạch Hiểu Nguyệt không cần phải làm gì vẫn được Vân Thiên Lâm che chở. Hẳn là giờ phút này cô ta đang thoải mái hưởng thụ trong vòng tay Vân Thiên Lâm.
Nói chính mình đừng nghĩ đến bọn họ nữa, nhưng Chu Nhã Tĩnh vẫn là không nhịn được. Hình ảnh ân ái của Vân Thiên Lâm với Bạch Hiểu Nguyệt hiện ra trong đầu cô, cặp con ngươi cô lộ ra tuyệt vọng, dần dần trở nên hận ý đáng sợ.
Cô hận! Hận Bạch Hiểu Nguyệt cướp đi Vân Thiên Lâm vốn dĩ thuộc về cô, cho nên mặc kệ hiện tại cô phải trả giá bản thân mình ra sao, cô sẽ làm cho Bạch Hiểu Nguyệt có một cái kết cục không tốt.
Nếu đã định cô là người phải xuống địa ngục, thì cô không ngại kéo theo nhiều người đi chung để làm đệm chắn. Cô không được hạnh phúc, thì người khác cũng không được hạnh phúc.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, đi ra là một người đàn ông hào hoa phong nhã, trên mặt còn đeo mắt kính, cả người toát lên dáng vẻ thư sinh.
Bất luận kẻ nào nhìn bề ngoài của hắn đều sẽ gán bốn chữ lên trên người hắn là chính nhân quân tử, trong đó bao gồm cả Chu Nhã Tĩnh.