Chương
Tạo hình của nhà thiết kế hôm nay rất hài lòng, với bàn tay điêu nghệ từ một cô gái đơn thuần trở thành một búp bê thiên sứ người người nhìn đều mê, không thể bỏ qua khoảng khắc này được. Chỉ có điều là Vân phu nhân có chút không tự tin vào bản thân mình, nhìn qua cô đang rất là lo lắng.
“Tôi có chút khẩn trương.” Đột nhiên Bạch Hiểu Nguyệt nỏi ra một câu, làm cho nhà tạo hình cũng phải bật cười, ai biết được Vân phu nhân của Vân thiếu lại có biểu hiện này.
“Thiếu phu nhân, tôi không phải là chê cười gì, chỉ là thấy cô hôm nay rất đáng yêu. Vân thiếu đã nói rồi, đây chỉ là một buổi họp báo đơn giản, những câu hỏi của phóng viên cũng sẽ không có gì khó cả. Chỉ cần cô không coi đám phóng viên đó tồn tại, bình tĩnh trả lời là được rồi, dù sao bên cạnh cô cũng sẽ có Vân thiếu hỗ trợ.”
Ai nấy cũng đều nói với Bạch Hiểu Nguyệt đừng lo lắng, sẽ có người hộ tống bảo vệ cô, nhất định sẽ không để phát sinh ra chuyện gì.
Nhưng chính là như vậy Bạch Hiểu Nguyệt mới có một loại cảm giác bất an, giống như là hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt.
Chuẩn bị đã xong, Bạch Hiểu Nguyệt đi lên xe hướng tới buổi sự kiện họp báo. Trên đường Bạch Hiểu Nguyệt gọi điện cho Vân Thiên Lâm, nghe được âm thanh của anh, lúc này cô mới an tâm không ít. Hình như ở bên kia điện thoại anh đang rất bạn, nói với cô hai ba câu liền cúp điện thoại.
Trên đường đi đến nơi họp báo rất thuận lợi, trước khi họp báo Bạch Hiểu Nguyệt được bố trí đến một phòng nghỉ ngơi, chờ đúng giờ thì Bạch Hiểu Nguyệt lên sân khấu.
Bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn được một chuyên viên trang điểm đi theo, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt không quá thích bắt chuyện với người xa lạ, cho nên không ai nói chuyện với ai, tự mỗi người làm việc riêng của mình, không khí khó tránh khỏi có phần ngại ngùng.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn một chút chuyên viên trang điểm vì tư thế ngồi của cô ấy có chút kỳ quái, cô ấy ôm bụng mãi giống như là đang khó chịu.
“Cô có chỗ nào không khỏe sao?” Bạch Hiểu Nguyệt rót một chén trà đưa cho cô gái, cô có chút lo lắng cho tình trạng của cô ấy.
“Tôi…Không may hôm nay tôi đến tháng. Nhưng mà không sao, tôi đã quen rồi.” Tùy rằng ngoài miệng nói không sao, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt biết mỗi tháng đến những ngày này bụng không những vô cùng đau mà còn rất khó chịu, bên dưới lại không ngừng chảy ra huyết. Ôm bụng đến gập người như vậy mà còn bảo mình là không sao.
Nhìn sắc mặt của chuyên viên trang điểm ngày càng tái nhợt, Bạch Hiểu Nguyệt thở dài: “Tôi ở đây một mình không sao đâu, cô có thể nằm nghỉ một chút hoặc là đi vệ sinh để chuẩn bị, tôi ở phòng nghỉ chờ, không đi loạn nơi nào hết, cô cứ yên tâm.”
Chuyên viên trang điểm do dự một chút, cuối cùng vẫn là không chịu nổi, ôm bụng rời phòng nghỉ đi.
Bạch Hiểu Nguyệt vốn định nói trong phòng nghỉ có nhà vệ sinh, có thể thuận tiện đi vào không cần phải tìm nhà vệ sinh bên ngoài thì ai biết được chuyên viên trang điểm đã chạy đi mất dạng, cô gọi theo không kịp.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ngây ngốc tại phòng nghỉ, có đôi chút nhàm chán. Bạch Hiểu Nguyệt liền lấy tài liệu của A Nham chuẩn bị ra ôn lại vài câu, nhưng đọc được mấy câu cô lại buồn ngủ. Bạch Hiểu Nguyệt đang mơ màng thì đột nhiên truyền đến một tiếng đập cửa làm cho Bạch Hiểu Nguyệt phải tỉnh ngủ hẳn, cô nhìn đồng hồ, còn mười mấy phút nữa mới đến giờ.
“Ai đó?” Ngoài cửa không có tiếng trả lời, tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thất kỳ quái, rốt cục là ai, tại sao lại không trả lời?
Bạch Hiểu Nguyệt đứng dậy mở cửa, liền thấy ngoài cửa là một cô bé xinh xắn, trên đầu là hai cái tai thỏ, trong tay cầm một cây kẹo hồ lô. Đôi mắt to ngập nước của cô bé nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, bộ dáng trông cực kỳ đáng yêu.
“Cô bạn nhỏ, con có chuyện gì sao?”
“Dì xinh đẹp à, hình như trong phòng dì có một tiên nữ rất dịu dàng, dì là cô tiên nữ đó sao?”
“Hả? Dì không phải là tiên nữ.” Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, cô bé này không biết con nhà ai, sao mà đáng yêu đến thế.