Chương
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn đứng yên ở đó, lối nhỏ đã truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, vừa hay những người đó nghe được một câu của Chu Nhã Tĩnh: “Đừng chạm vào tôi.” Tiếng kêu đó đã thu hút sự chú ý của đám phóng viên.
Thời điểm đuổi tới, đám phóng viên chỉ nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt một bộ dáng xinh đẹp, váy phấp phới bay bay vừa mới đứng lên thì Chu Nhã Tĩnh đổ rạp dưới đất, chật vật không sao tả xiết, trong mắt còn mang theo sự bi thương, biểu tình sợ hãi như là mới vừa rồi xảy ra chuyện gì đó kinh sợ.
Rõ ràng hôm nay là Vân thiếu công bố với phóng viên buổi họp báo, tại sao bây giờ lại là vợ của Vân thiếu với bạn gái cũ cùng nhau xuất hiện ở chỗ góc khuất này. Tất cả mọi người nhìn thấy hiện trường tại đây, trong đầu bắt đầu liên tưởng đến các tình huống vừa xảy ra.
Thật vất vả lắm mới bắt gặp được Bạch Hiểu Nguyệt, bởi vì lúc trước Bạch Hiểu Nguyệt bị thương ở chân do phóng viên xô đẩy, Vân Thiên Lâm đã nổi một trận lôi đình cho nên các phóng viên đối với tin tức của Bạch Hiểu Nguyệt có chút kiêng kỵ.
Cho nên lần này đám phóng viên từ từ không dám chen lấn lỡ làm phu nhân của Vân thiếu bị thương thì coi như không cần chén cơm nữa, đụng đến ai chứ đụng đến Vân Thiên Lâm thì không xong. Nhưng trước mắt chứng cớ đã bày sẵn, bọn họ chỉ cần thu thập thêm ít tư liệu nữa thì sẽ hoàn thành một tin nóng hổi vào ngày mai.
Đám phóng viên dồn Bạch Hiểu Nguyệt vào một chân tường, không ai dám động đến Bạch Hiểu Nguyệt vì rút kinh nghiệm từ đợt trước. Đám phóng viên vây quanh Bạch Hiểu Nguyệt và Chu Nhã Tĩnh thành một cái vòng tròn chật cứng.
Đèn flash chói mắt, đám phóng viên liên tục chĩa thẳng máy ảnh vào Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Hiểu Nguyệt có chút bất ngờ không phòng bị kịp nên nhíu mắt liên tục. Bạch Hiểu Nguyệt chán ghét đám phóng viên này, cô cái gì cũng chưa làm thì nháo cái gì chứ.
Chu Nhã Tĩnh thật là một con người ma quỷ, cô ta lợi dụng lòng thương của người khác để trục lợi bản thân mình, sắp xếp sẵn phóng viên chỉ đợi thời cơ là tới. Nhìn bộ dáng thống khổ và đáng thương trên mặt đất, cô ta không nói điều gì chỉ là dáng vẻ uất ức không nói nên lời làm cho đám phóng viên suy nghĩ sâu xa. Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nếu như có Vân Thiên Lâm ở đây, anh lại một lần nữa có tin cô không?
Chu Nhã Tĩnh thật đúng là lợi hại, cô cũng thật là ngu ngốc, bị một lần mà còn chưa rút ra được kinh nghiệm con người cô ta là như thế nào hèn hạ.
Cũng không biết trong đám người một phóng viên đột nhiên đặt câu hỏi: “Vân phu nhân, hôm nay là cô cùng với Vân thiếu xuất hiện trong hội trường, vì sao đến bây giờ Vân thiếu còn chưa đến. Chuyện vửa mới xảy ra với Chu tiểu thư, rốt cục là như thế nào. Vì sao Chu tiểu thư lại ngã từ xe lăn xuống mặt đất?”
“Vân phu nhân, chúng tôi vừa mới nghe được một câu đó là Đừng chạm vào tôi, có phải là Chu tiểu thư nói không? Có phải bởi vì Vân thiếu cho nên hai người mới xảy ra tranh cãi lần nữa không? Mà cô dưới sự tức giận không thể khống chế được của mình nên đã đẩy ngã Chu tiểu thư từ xe lăn xuống dưới mặt đất, trở thành cái bộ dạng này?”
“Vân phu nhân, phiền cô có thể chính diện trả lời chúng tôi vấn đề này được không? Có phải cô với Chu tiểu thư nhiều lần xảy ra xích mích với nhau là bởi vì Vân thiếu, cô có thể kể tỉ mỉ cho chúng tôi biết rõ tường tận được không?”
“Vân phu nhân, nghe nói Vân thiếu đã từng có một thời gian yêu đương với Chu tiểu thư, Chu tiểu thư vì sự nghiệp của mình cho nên mới rời đi ra nước ngoài, hiện tại đã trở về nhưng Vân thiếu lại cưới cô. Có phải bởi vì Vân thiếu đối với Chu tiểu thư còn có cảm tình cho nên cô muốn nhổ cỏ tận gốc, trừ hậu họa về sau?”
“Vân phu nhân, xin hỏi việc làm này của cô có bị Vân thiếu biết được không? Có phải là cô sợ mất đi Vân thiếu, mất đi vị trí ở Vân gia, vì bảo vệ gia đình của mình cho nên mới nghĩ ra cái hạ sách này? Sau lưng của cô có chăng là có người bày mưu tính kế giúp mình.”
Nếu nói những câu hỏi ban đầu chỉ là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ thì còn được, nhưng về sau càng ngày càng quá quắt, cái gì mà sự việc cứ theo chiều nghĩ của bọn họ rồi ghán ghép cho cô trở thành tội đồ.
Những lời này làm cho Bạch Hiểu Nguyệt vô cùng tức giận.