Chương
“Vừa hay Vân thiếu cũng ở chỗ này, ta có một chuyện muốn nói cho Vân thiếu biết, dù sao Vân thiếu cũng là đương sự, có một số việc hẳn là nên biết về người vợ của mình tính tình mưu kế như thế nào?”
Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu ra sao, gần đây cô có làm chuyện gì không phải sao? Bọn họ muốn nói cái gì với Vân Thiên Lâm.
“Tôi nghe đây.” Vân Thiên Lâm không chút hoang mang, anh nắm chặt tay Bạch Hiểu Nguyệt, anh chỉ nhìn cô cười, một nụ cười ôn nhu, ánh mắt của anh cũng ôn hòa khi nhìn cô, ý muốn nói có anh ở đây rồi, em còn lo lắng cái gì.
Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng thấy yên tâm hơn hẳn, mẹ của cô cũng là mẹ của anh, anh sẽ không trơ mắt để người khác bắt nạt mẹ cô như thế. Bọn họ đúng là người cùng một giuộc nhau, chỉ biết ra sức khi dễ mẹ của cô.
“Mấy ngày trước Vân thiếu trước mặt truyền thông biểu lộ tình cảm của mình, đích xác là làm người ta cảm động, chỉ sợ là làm cho tất cả phụ nữ hâm mộ, hy vọng chính mình có thể trở thành Vân phu nhân.
Đáng tiếc là có một Bạch Hiểu Nguyệt lại không biết quý trọng tình cảm này, tôi nghĩ Vân thiếu nên đi kiểm tra lại mắt của mình xem có vấn đề gì không?’ “Bà nói là tôi phải đi khám mắt lại?” Vân Thiên Lâm hỏi lại, Ôn Nhã Chi nhất thời không biết có nên trả lời không, vốn định thuận thế theo mà nói thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, nhưng Ôn Nhã Chi vẫn lấy can đảm để nói hết.
“Ta chỉ là muốn nhắc nhở Vân thiếu biết được con người thật của vợ mình thôi. Ngày đó, ở công ty Bạch Hiểu Nguyệt vu hãm con dâu của ta là mang thai giả để cho Trình Lãng biết được phải đi đến bệnh viện xét nghiệm một lần nữa. Vân thiếu nói xem, Bạch Hiểu Nguyệt có xứng với tình yêu của Vân thiếu không?”
Bạch Hiểu Nguyệt sắc mặt lạnh lùng, nhìn Bạch Vân Khê đứng cạnh đó, chuyện này… Là Bạch Vân Khê nói lại với Ôn Nhã Chi. Rõ ràng lúc ấy Bạch Vân Khê không có mang thai, chẳng lẽ thật sự là Vân Thiên Lâm đã nói trúng rồi sao, thời gian này cũng đủ làm cho cô ta có thai.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm bụng Bạch Vân Khê nửa ngày, vẫn là giống như lúc trước, không có dấu hiệu nào cho thấy cô thấy đã có em bé.
“Vân thiếu cậu cũng biết chuyện mang thai không phải là chuyện đùa, đặc biệt lại liên quan đến một sinh mệnh, vậy mà Bạch Hiểu Nguyệt không biết tốt xấu giá họa cho Bạch Vân Khê, tuy không phải là chị ruột, chỉ là chị họ nhưng cũng không được nói như thế. Lúc trước là Trình Lãng chủ động chia tay, thời gian cũng qua lâu như vậy rồi, mà Bạch Hiểu Nguyệt bây giờ cũng đã kết hôn với Vân thiếu, nếu chuyện này còn canh cánh trong lòng thì tiệc đính hôn cũng nên chấm hết tình cảm rồi. Chuyện yêu nhau là anh tình tôi nguyện, vậy mà Bạch Hiểu Nguyệt còn có ý nghĩ phá hư gia đình của Vân Khê, cái này chẳng phải nên nói đạo lý hay sao, ăn trong nồi nhưng lại ngồi nhìn hướng khác.
Rốt cục thì Tần Lệ cũng không nhịn được nữa mở miệng, không nói thì thôi đã mở miệng ra thì nói một tràng, đúng là người miệng lưỡi, chỉ dăm ba câu đã biến mình trở thành vô tội, còn người hại lại là cô.
May mắn thay là lần đó cô đã kể chuyện này với Thiên Lâm, anh cũng đã biết chuyện này, nếu không bây giờ đã gây ra một hiểu lầm lớn rồi.
“Vân thiếu, con trai ta hiện giờ sống rất hạnh phúc bên Vân Khê và đứa con sắp chào đời, ta hy vọng vợ của Vân thiếu không cần phải quấy rầy cuộc sống của Trình Lãng.”
Cuối cùng Ôn Nhã Chi vẫn là khách khí nói với Vân Thiên Lâm một câu, ngữ khí vô cùng cầu xin, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy thật nực cười, cái gì mà buông tha cho Trình Lãng chứ.
Nhìn ba nữ diễn viên trong cuộc sống, Bạch Hiểu Nguyệt không biết nói thế nào. Hẳn là Bạch Vân Khê rõ ràng nhất trong chuyện này, nhưng mà cô không có ý định phải giải thích. Đối với những người này căn bản là không cần phải giải thích cho lãng phí thời gian.
“Nói xong rồi?” Vốn dĩ ba người đang đợi xem kịch hay chờ Bạch Hiểu Nguyệt bị xui xẻo như thế nào.
Bọn họ có biết qua tính tình của Vân thiếu, lại nghĩ đến không có người đàn ông nào có thể chịu được chuyện này.
Ai biết được nửa ngày trôi qua chờ đợi trong vô vọng thì Vân Thiên Lâm lại nói ra ba chữ, nói xong rồi?
“Nói xong rồi!” Ôn Nhã Chi vẫn chưa kịp thích ứng lại, mơ mơ hồ hồ đáp lại, Bạch Vân Khê cảm giác có chút không thích hợp, cô ta núp đằng sau lưng Tần Lệ.