Chương
Bạch Hiểu Nguyệt liếc mắt anh một cái, cô hỏi anh, anh hỏi ngược lại cô, cái gì mà kêu cô đoán, sao cô có thể đoán được chứ.
Nhìn hai người khí thế đánh nhau trên sàn đấu, tình hình chiến đấu rất là kịch liệt, ba cô gái xem đến kích động lên, một bên uống nước một bên thầm cổ vũ cho người của mình.
Mới bắt đầu hai người cũng không có nghiêm túc lắm, nhưng khi bước vào thi đấu phải chân chính nhập tâm, coi đối phương là kẻ địch, không hề lưu tình mà đánh thật sự, cảm giác rất sảng khoái.
Bạch Hiểu Nguyệt, Tô Na và Giai Giai cảm thấy không ổn, như thế nào thì cũng thấy bọn họ đang xem đây là một cuộc thi đấu thật sự, không giống như là chỉ thi đấu cho vui. Bọn họ không hổ là người đã được qua huấn luyện đào tạo trong quân sự.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn qua Vân Thiên Lâm nhằm tìm kiếm câu trả lời, cô nghĩ anh sẽ nói cho mình biết.
Cảm giác được Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mình, Vân Thiên Lâm vỗ vai an tâm cô: “Em yên tâm, thi đấu có đồ bảo hộ, sẽ không gây thương tổn nghiêm trọng lắm.”
Mà Tô Na với Giai Giai nghe được Vân Thiên Lâm nói lời này cũng an tâm không ít. Mặc dù Lăng Phong và Cố Thần nói là đánh giúp hai người bọn họ xả giận, nhưng mà trong lòng Tô Na và Giai Giai đều cầu mong cho người đàn ông của mình chiến thắng. Hai người Tô Na và Giai Giai vừa xem vừa lo lắng, hai tay không ngừng cầu nguyện.
Thời điểm Lý Khanh Vũ đến đây vừa lúc vào đến cửa liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, tay đang cầm lấy tay của Vân Thiên Lâm, mắt dán lên trên khán đài.
Một hình ảnh rất ấm áp nhưng lại đâm sâu vào trong trái tim Lý Khanh Vũ, làm cho anh lập tức xoay người rời đi.
“Vũ, anh làm sao vậy?” Mộ Dung Tình nhìn thoáng qua người trong võ quán, nguyên một sơn trang to như vậy nhưng chỉ có sáu người, chẳng lẽ trong đó có người quen của anh.
“Không có việc gì!” Nhìn cánh tay trắng muốt đang khoác lên tay mình, Lý Khanh Vũ đột nhiên có chút hối hận, tại sao hôm nay lại muốn đến sơn trang Minh Nguyệt để rồi tình cờ gặp Bạch Hiểu Nguyệt tại đây.
Một thời gian không gặp, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn qua rất tốt, vẫn như vậy vui vẻ, thế nhưng chính anh lại… Vân Thiên Lâm vừa mới uống một ngụm nước trái cây, liền thấy được Lý Khanh Vũ ở cửa, sắc mặt không thể nào tốt hơn, ly nước trái cây anh chưa có uống xong, anh cố tình đưa cho Bạch Hiểu Nguyệt, cô tự nhiên đón lấy uống một ngụm. Vân Thiên Lâm làm bộ như chưa từng nhìn thấy Lý Khanh Vũ.
Thế giới này thật là nhỏ, sáu người bọn họ tới đây chơi lại còn có thể đụng phải người quen, chỉ là Vân Thiên Lâm nghe nói gần đây Lý Khanh Vũ rất bận, nguyên nhân là do phải nhanh chóng tìm người kết hôn, xem ra tin tức anh thu được quả là chính xác.
“Gặp người quen.” Người quen? Bạch Hiểu Nguyệt vừa vặn uống xong ly nước trái cây, nghe Vân Thiên Lâm nói như vậy, cô quay đầu lại đúng là gặp được người quen.
Hôm nay Lý Khanh Vũ là một thân tây trang màu cà phê nhàn nhạt, không giống như thường ngày đồ vest đen nghiêm túc, trông anh bây giờ có chút màu sắc, mà bên cạnh anh là một mỹ nhân xinh đẹp.
Một đôi mắt to tròn nhìn sáng lấp lánh, mái tóc dài xoăn xoăn đen nhánh xỏa tung bay giống như những lượn sóng, trên người cô gái còn mặc một bộ váy màu trắng với vàng nhạt kết hợp, làm cho cả người trở nên hoạt bát như đóa hoa hướng dương.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ giống như là đi hẹn hò, không phải là bạn gái của anh Khanh Vũ đấy chứ.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Hiểu Nguyệt chính là bạn gái của Lý Khanh Vũ chính là một đại mỹ nữ, cô thấy vui giùm cho anh, thế là anh đã tìm được một bạn gái thích hợp trong đời mình.
Vốn định là làm bộ không thấy, ai biết được Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn bọn họ, Lý Khanh Vũ đành phải tiến lên chào hỏi. Đi đến trước mặt, Lý Khanh Vũ mới ý thức được Mộ Dung Tình còn đang khoác tay mình, Lý Khanh Vũ theo bản năng tránh thoát khỏi bàn tay của Mộ Dung, trên mặt Mộ Dung Tình trở nên cứng đờ tươi cười.
“Hiểu Nguyệt, không nghĩ tới em cũng ở đây.”