Chương
“Đúng vậy, không phải là ai cũng may mắn như Bạch tiểu thư, có một Vân thiếu ở bên chăm sóc, thật là hâm mộ cô.” Chu Nhã Tĩnh nói xong lời này, không khí trong phòng trở nên có chút kỳ quái.
Vừa lúc Vân Thiên Lâm có điện thoại, anh đi ra ngoài bắt máy, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Ngồi đi! Cô cứ tự nhiên” Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu, không cẩn thận làm rơi ra bảng kết quả khám sức khỏe, Chu Nhã Tĩnh tinh mắt, liếc mắt một cái đã thấy được tiêu đề chẩn đoán bệnh, Chu Nhã Tĩnh ý thức được điều gì đó.
“Là cô tới bệnh viện khám sức khỏe sao? Có phải là cô có chỗ nào không thoải mái, sao không nói với Vân Thiên Lâm, để anh ấy chia sẻ với cô.”
Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng đem bảng kết quả cất lại trong túi, theo bản năng che giấu lại, không muốn cho ai xem.
“Không có vấn đề gì, bác sĩ nói là cơ thể suy nhược, cần bồi bổ thêm một chút thôi.” Bạch Hiểu Nguyệt không để ý, tùy ý nói một vài lời, không nghĩ rằng Chu Nhã Tĩnh sẽ vin cớ này mà hãm hại cô.
Về sau cô mới biết được, vì yêu phụ nữ có bao nhiêu là đáng sợ.
Tuy rằng Chu Nhã Tĩnh không quá am hiểu về lĩnh vực này, nhưng cô đã nhìn thấy trên giấy khám bệnh là cung hàn. Cô nghe nói loại bệnh này có thể ảnh hưởng đến tỉ lệ thụ thai, cho nên… “Những lời này là bác sĩ nói với cô đi! Nói thật, trước kia trong vũ đoàn cũng có một cô gái giống với cô bị cung hàn, về sau bác sĩ lại nói là cả đời cô ta không thể làm mẹ, nghe tin đấy, cô ấy rất sốc. Thực ra, đàn ông mà, người nào mà chẳng thích có con.”
Chu Nhã Tĩnh một bên nói, một bên âm thầm quan sát khuôn mặt biến hóa từ trắng nõn đến biến sắc của Bạch Hiểu Nguyệt, xem ra lời cô nói đã chọc trúng điểm của Bạch Hiểu Nguyệt rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa đi từ khoa khác đi qua, hẳn là mới kiểm tra, cũng không biết cơ thể mình sẽ bị như vậy, nói vậy chắc là Vân Thiên Lâm vẫn chưa biết.
Vân gia đối với chuyện người nối dỗi có bao nhiêu coi trọng, cô biết điều này quá rõ ràng. Đặng Cầm hy vọng Vân Thiên Lâm nhanh sớm có con, đây cũng là lý do mà lúc trước cô rời đi.
Kết hôn đối với cô mà nói quá xa lạ, kết hôn đồng nghĩa với việc cô không còn có thể tiếp tục với ba lê được nữa, phải từ bỉ lý tưởng của mình vì một người đàn ông, thời điểm đó cô làm không được.
Nhưng hiện tại lại khác, cô đã mất đi giấc mộng lý tưởng, cô lại không thể mất luôn đi Vân Thiên Lâm.
“Cô không cần phải lo lắng đâu, mỗi người đều có những tình trạng khác nhau. Tôi nghĩ cô phải cẩn thận một chút, nếu phát hiện vấn đề gì vẫn là nên sớm trị liệu cho tốt, nói không chừng bây giờ còn có cách chữa trị, đừng đến lúc đó…”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe Chu Nhã Tĩnh nói cô những lời này, thật giống như là cô mắc phải căn bệnh nan y nghiêm trọng nào vậy.
Ngữ khí của Chu Nhã Tĩnh còn có ý gì đó, cô không nghĩ là mình muốn nghe Chu Nhã Tĩnh nói tiếp.
“Chu tiểu thư, không phải là bị sốt sao? Xem ra tâm tình của cô rất tốt, tinh thần cũng sảng khoái, không giống là người bị bệnh.”
Bị Bạch Hiểu Nguyệt nói đá xoáy như vậy, Chu Nhã Tĩnh bị nghẹn khuất, cười cười xấu hổ, nhưng mà mục đích của mình đã đạt được, những lời này chắc chắn đọng lại trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt.
Nói không chừng còn làm cho Bạch Hiểu Nguyệt thường xuyên nhớ tới những lời này của cô, nghĩ tới sẽ khổ sở một thời gian. Cô vất vả lắm mới có thể bị bệnh được, cô muốn ở riêng với Vân Thiên Lâm thì bị Bạch Hiểu Nguyệt tới quấy phá, nhân cơ hội này cô phải tìm một chút lợi ích để trả thù Bạch Hiểu Nguyệt.
“Rõ ràng là cô không khỏe, vậy mà còn muốn Vân Thiên Lâm tự mình đưa tôi tới bệnh viện, còn cẩn thận chăm sóc tôi. Đừng nhìn bộ dáng lạnh nhạt thường ngày của Vân Thiên Lâm mà nghĩ sai về anh ấy, anh ấy đối với người bệnh rất ân cần.”
“Tôi nghĩ về điểm này tôi với Chu tiểu thư ai rõ hơn thì cô đã biết, nếu như Chu tiểu thư bị bệnh, vẫn là nên ít nói một chút.”