Chương
Cuộc hôn nhân của Vân Thiên Lâm là đột ngột, chắc chắn mục đích chính là có con nối dỗi. Ông nội Vân Thiên Lâm mà nghe được, giấc mộng bế cháu trai bị dập tắt, nói không chừng sẽ đuổi Bạch Hiểu Nguyệt ra khỏi Vân gia ngay lập tức.
Đến khi đó, Bạch Hiểu Nguyệt không còn là đối thủ của cô nữa, mà là kẻ bại trận thảm hại, cô có thể kê cao gối mà ngủ ngon.
Tài xế phía trước không cẩn thận nhìn thoáng qua bắt gặp nụ cười quỷ dị, không khỏi rùng mình một cái. Không phải là ông gặp quỷ rồi đấy chứ.
Vân Chính Thanh tuy rằng luôn ở nhà nhưng sự việc bên ngoài thế nào ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ông biết hết tất cả mọi việc đã xảy ra gần đây, thằng cháu trai này của ông coi vậy mà rất quyết đoán, rất giống ông thời còn trẻ.
Nhắc tới Bạch Hiểu Nguyệt, Vân Chính Thanh nhớ tới hai vợ chồng chúng nó đã lâu không ghé thăm ông. Thật ra tại sao nói ông lại có hảo cảm với Bạch Hiểu Nguyệt, rất đơn giản bởi vì con bé có một sức hút nào đó làm cho Vân Thiên Lâm phải đồng ý kết hôn, nếu không ông sợ thắng cháu trai của ông suốt đời không có phụ nữ. Ông phải nhắc khéo chúng nó thường xuyên về đây thăm người mới được. Không thể cứ lấy lý do bận mãi được.
Vân Chính Thanh định gọi điện cho Vân Thiên Lâm, thì người hầu trong nhà liền bẩm báo là có người muốn gặp ông.
“Có biết đó là ai không?”
Nhà cũ của Vân gia chỉ có người quen mới biết, là người nào lại đến gặp ông nhỉ.”
“Bẩm, là một thai phụ, cô ấy xưng là Bạch Vân Khê, là chị họ của thiếu phu nhân, nói là có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.”
Vân Chính Thanh nhíu mày lại, trong tay cầm điện thoại thả xuống, ra chiều suy nghĩ: “Bạch Vân Khê?” Hình như cái tên thường xuyên xuất hiện trong tư liệu của Bạch Hiểu Nguyệt. Trông trí nhớ của ông, người chị họ của Bạch Hiểu Nguyệt không phải là dạng tốt lành gì, thường xuyên hãm hại em gái của mình.
“Ra nói là, ta không có ở nhà.” Vân Chính Thanh lập tức từ chối gặp mặt, ông không có thời gian rảnh rỗi để đi gặp mặt một người lạ nào đó. Ông nhìn nhìn điện thoại, đột nhiên không có hứng thú gọi nữa, ông xoay người hướng về phía phòng ngủ đi đến.
“Chuẩn bị xe, ta muốn ra ngoài.”
Bạch Vân Khê ở ngoài này đợi cả nửa ngày, không ngừng hướng cửa sắt mà nhìn vào bên trong, bốn bề đều là cây xanh phủ tường, căn bản không nhìn ra dấu hiệu nào là ông nội Vân Thiên Lâm sẽ xuất hiện. Nhìn tổng thể căn biệt thự cô mới thấy nếu so với Vân gia thì Trình gia chẳng là gì cả, chỉ là nhà cũ thôi mà giống như biệt điện lâu đài.
Nhìn thấy có người hầu đi ra, Bạch Vân Khê nhịn không được chỉnh chỉnh lại quần áo, mong là một chút nữa sẽ không bị thất lễ. Ai biết được người hầu ra nói mấy lời làm Bạch Vân Khê mất hứng.
“Lão gia ra ngoài rồi, hiện tại không có ở nhà. Hẹn Bạch tiểu thư ngày khác lại đến.”
Bạch Vân Khê có chút tức tối, thế mà ông ấy lại không chịu gặp mặt cô.
“Được rổi, cảm ơn cô.” Bạch Vân Khê gượng cười, nhưng trong lòng đã có tính toán khác, thấy người trong nhà còn đang nhìn mình, cô liền xoay người rời.
“Người hầu nhìn thấy taxi rời đi, lúc này mối yên tâm thở một hơi dài, đi vào bên trong.
Xác định người đã đi rồi, lúc này Vân Chính Thanh mới ra khỏi nhà, ông định cho Vân Thiên Lâm bà Bạch Hiểu Nguyệt một kinh ngạc. Ông sẽ không nói cho bọn họ biết, đợi đến khi tới nơi rồi, trực tiếp gọi hai đứa đến.
Nhưng Vân Chính Thanh không biết, bản thân mình rời đi trên chiếc xe dài Lincoln, thì đằng sau có một chiếc taxi bám theo.
“Bác tài, cẩn thận một chút, bám theo chiếc xe đó, đừng để bị phát hiện, tiền bạc không thành vấn đề.”
Cứ như vậy, Bạch Vân Khê một đường đi theo phía sau xe Vân Chính Thanh thuận lợi cho đến trung tâm thành phố Y, tại khách sạn Minh Đỉnh. Bạch Vân Khê nhìn Vân Chính Thanh đi vào khách sạn, lúc này cô mới xuống xe, lặng lẽ đi theo phía sau.