Chương
“Ông thật là một lão già hồ đồ, đây rõ ràng là Bạch Hiểu Nguyệt lừa gạt ông, căn bản không phải là một cô gái tốt như ông tưởng, Bạch Hiểu Nguyệt là đang rắp tâm tính kế lừa gạt tài sản của Vân gia, ông có biết không? Sao ông có thể ngồi ung dung như vậy được.”
Bạch Vân Khê sốt ruột, cô đánh cược được ăn cả ngã về không, cô không khống chế được mình nhất thời buông ra những lời này.
“Bạch Vân Khê, cô đừng có quá phận không biết trên dưới là gì. Đâu ra một người sắp làm mẹ lòng lại đầy rắn rết thế kia. Tôi mời cô ra khỏi đây ngay lập tức. Quản gia tiễn người.”
Vân Chính Thanh không muốn nghe một lời nào từ Bạch Vân Khê nữa, cô gái này bị lòng ghen tỵ che mờ mắt rồi.
Quản gia lập tức làm theo mệnh lệnh, nhưng Bạch Vân Khê ỷ mình là người phụ nữ có thai liền lập tức la lên: “Đừng có đụng vào tôi, tôi là có đứa bé của Trình gia trong bụng, nếu xảy ra chuyện gì, mấy người đền không nổi đâu, là một xác hai mạng đấy. Vân lão gia, ông nghe cho kỹ đây, Bạch Hiểu Nguyệt căn bản không yêu thương gì Vân Thiên Lâm, cô ta chỉ coi trọng tiền của Vân gia mà thôi. Bạch Hiểu Nguyệt còn có một người tình thật sự là Lý Khanh Vũ, hai người đứa là đang tính kế lừa gạt Vân Thiên Lâm để thôn tính RV, ông không được để Bạch Hiểu Nguyệt lừa gạt.”
“Này, Bạch Vân Khê, cô ăn nói bừa bãi cái gì vậy. Sao cô dám trước mặt ông nội to tiếng.” Nếu như không phải là Vân Thiên Lâm ngăn cản cô, thì cô sớm đã bước tới rồi.
Bạch Vân Khê thật là quá đáng, trước kia chửi mắng cô đã đành, nay lại chạy tới đây trước mặt ông nội mà thất lễ.
Ông nội là người đã lớn tuổi rồi, sẽ dễ bị mấy lời tác động đến ảnh hưởng đến thân thể, cô ta có nghĩ qua cho người già không?
“Mấy người…” Bạch Vân Khê không tin được nhìn hai người từ ngoài cửa tiến vào, cô nhìn theo ánh mắt lạnh lẽo của Vân Thiên Lâm, cả người cô như đang đi đi vào hầm băng.
Cũng may có ghế dựa bên cạnh nâng đỡ, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững, nhìn bọn họ đi đến, Bạch Vân Khê có chút sợ lùi lại mấy bước, bị mắc phải chân ghế, cô ngã ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt.
“Đừng tưởng rằng cô là chị của Bạch Hiểu Nguyệt là tôi không dám động đến. Để đối phó với nhà của cô, tôi có rất nhiều cách, đừng để một chút tình cảm cuối cùng của tôi cũng không còn.”
Vân Thiên Lâm tiến lên cảnh cáo Bạch Vân Khê, người phụ nữ thật quá phận, dám nói nhăng nói cuội trước mặt ông nội anh còn bêu rếu vợ của anh.
Bạch Vân Khê mềm nhũn hai chân, cô sẽ không nghi ngờ lời này của Vân Thiên Lâm, chỉ cần nhìn đến Mộ Dung gia thì biết.
“Tôi…đừng có quên là Bạch gia còn có Trình gia chống đỡ, anh ấy sẽ không trơ mắt nhìn anh muốn làm gì thì làm đâu. Với lại, công ty này lúc trước là do bố của Bạch Hiểu Nguyệt tạo nên, anh mà phá hủy nó tức là động đến bố của Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Hiểu Nguyệt cô đành lòng nhìn công ty của bố mình bị chính chồng mình hủy hoại sao?
Vân Thiên Lâm nheo mắt lạnh lùng nói: “Thật tiếc cho cô, Bạch Vân Khê. Nếu chủ cũ của nó là bố của Bạch Hiểu Nguyệt, tôi lại càng có lý do để chiếm đoạt lại cho vợ tôi. Mấy người cũng đã tự tung tự tác quá lâu rồi.”
“Anh…”
“Cô mau chóng biến mất khỏi đây nhanh lên! Nếu không…” Vân Thiên Lâm vẫn là nên chừa lại con đường cho thai phụ, nếu mạnh tay quá e rằng không hay.
Bạch Vân Khê lúc này mới lảo đảo bước chân chạy nhanh ra khỏi cửa, cô không biết mình đi ra khỏi khách sạn Minh Đỉnh như thế nào nữa.
Trên đường về nhà, Bạch Vân Khê ngẫm lại không khỏi ngưỡng mộ Bạch Hiểu Nguyệt. Ở Vân gia, cô ta được tất cả mọi người tin tưởng yêu mến, được chồng cưng chiều. Không giống như cô ở Trình gia, mỗi lần Trình Lãng đối tốt với cô thì mẹ chồng hạch họe, nói là chiều vợ quá mức.