Chương
“Cố Thần, anh bế em lên giường đi, em hơi lạnh.”
Cố Thần nhìn mấy vết anh để lại trên người cô, lòng đầy thỏa mãn, nó thể hiện là cô đã thuộc về anh.
“Em lạnh à, anh không để ý nước đã nguội, nào để anh. À đúng rồi, em còn đau không, để chút nữa anh thoa thuốc một ít thuốc lên là chỗ đó không xót nữa.”
Cố Thần vừa nói vừa lấy khăn tắm, lau cẩn thận cho cô từng tấc da tức thịt, anh không hề có một ý tà niệm nào. Giai Giai cũng không đáp trả lại lời anh. Cô bất động để yên Cố Thần muốn làm gì thì làm.
Phòng đã được thay ga trải giường mới, sạch sẽ tươi mới. Cố Thần đặt Giai Giai lên giường đã được quấn khăn tắm, anh định đi lấy một ít thuốc thì tiếng của Giai Giai gọi lại: “Cố Thần, anh ngồi xuống đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Cố Thần quay đầu lại, nhìn sắc mặt cô nghiêm trọng, tuy tắm xong đã đỡ một chút, nhưng không biết có còn chỗ nào đó làm cho Giai Giai khó chịu không? Anh hỏi: “Em không thoải mái ở đâu à, để anh xem.”
“Cố Thần, em không muốn làm anh phải khó xử. Anh cũng không cần phải tử tế với em như thế, chúng ta lần này là đôi bên tình nguyện. Sau ngày hôm nay em sẽ xem như là chưa có chuyện gì xảy ra. Anh cũng thế, anh có thể làm lành với Thẩm Nhược Tâm. Em không nói, anh không nói thì cô ấy sẽ không biết được, và em sẽ không vì chuyện này mà phá đi hạnh phúc của anh. Còn bây giờ, anh lấy cho em một bộ quần áo rồi đưa em về nhà, em sẽ không làm phiền anh nữa…”
“Ưm…”
Giai Giai chưa nói hết câu đột nhiên lại bị Cố Thần ngăn lại đôi môi, lần này không phải như nụ hôn ban sáng, mà là mãnh liệt có một chút tức giận gì đó, cũng là cắn mút nhưng như là trừng phạt. Cố Thần buông đôi môi cô ra.
“Như thế nào là không chịu trách nhiệm, vậy em muốn ai chịu trách nhiệm. Lần đầu tiên của em là do tôi lấy, anh vào trong em đến nỗi em nói nó bị hỏng rồi, anh không dùng biện pháp tránh thai, có khi bây giờ trong bụng em có con của anh rồi cũng nên. Vậy em nói xem, anh sẽ để cho con của anh nhận người khác làm ba? Em cũng sỉ nhục Cố Thần này quá rồi.”
Cố Thần tức giận quát lên, anh thật muốn giết chết người phụ nữ này, anh cố công ngày đêm lo lắng để cứu cô, thế mà bây giờ cô lại nói lần đầu tiên của cô là hoang đường, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Vậy còn Thẩm Nhược Tâm, Cố Thần anh xem tôi là gì? Một mặt hành động của anh là tỏ ý yêu tôi, nhưng mặt khác chỉ cần Thẩm Nhược Tâm xuất hiện là anh lại cứ như một thằng ngốc ngơ ngẩn hình bóng của cô ta. Anh xem tôi là thế thân à. Tôi là yêu anh những cũng không đến mức hèn mọn như thế. Tôi chỉ có thể nói cảm ơn anh đã cứu tôi, còn việc làm người thứ ba bên cạnh anh, tôi không có hứng thú.”
Giai Giai nhìn mặt anh gằn từng chữ, nói từng lời. Có phải cô đã nhìn nhầm người đàn ông này rồi không? Bên trong của anh ta không giống như cái vẻ bề ngoài dịu dàng, nhẹ nhàng.
Cố Thần thở dài, thì ra cô nghĩ rằng anh còn yêu Thẩm Nhược Tâm, anh đã không còn yêu cô ta từ lâu rồi. Cũng phải mấy lần anh định thổ lộ tình cảm thì đều bị Thẩm Nhược Tâm phá đám, làm cho anh vẫn chưa nói rõ với cô. Làm cô nghĩ rằng anh không có chủ kiến, đứng núi này trông núi nọ. Sau chuyện lần này, cô đừng mơ tưởng đến việc xem như chưa có chuyện gì, nếu như anh không yêu cô, hẳn là anh sẽ không giải quyết trực tiếp cho cô mà đưa cô đến bệnh viện. Anh muốn sau khi tỉnh dậy thì cô bắt anh phải chịu trách nhiệm, nào ngờ đâu cô lại lạnh lùng nói ra những lời tàn nhẫn này.”
Cố Thần đi đến hộc tủ mở ra lấy sợi dây chuyền hình giọt nước đi đến, anh đeo lên cổ cô nói: “Giai Giai, là em hiểu lầm anh rồi. Anh với Thẩm Nhược Tâm đã hết rồi. Vào ngày sinh nhật của em, đáng lí ra sợi dây chuyền hình giọt nước đã thuộc về em, nó ngụ ý là nước, không có nước con người sẽ chết, cũng giống như anh không có em trong cuộc đời, trái tim anh cũng sẽ khô cằn sõi đá, như anh chỉ tồn tại mà không hề sống. Lần thứ hai ở quán bar, anh cũng đã định nói với em rằng bây giờ trong tim anh chỉ có mỗi mình em thì Thẩm Nhược Tâm lại xuất hiện. Anh xin lỗi vì đã làm em hiểu lầm. Nhưng hết thảy những chuyện đó đã được giải quyết bằng chuyện tối hôm qua. Nếu như anh đã làm chuyện này với em thì anh sẽ chịu trách nhiệm. Em tin anh rồi chứ. Thẩm Nhược Tâm là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh, bởi vì cô ấy không xứng đáng có được tình yêu của anh. Còn anh lại không xứng đáng có được tình yêu của em, nếu như em chấp nhận để anh từ từ sửa đổi bù đắp cho em, em hãy nhận sợi dây chuyền này thay cho lời đồng ý.”