Chương
Bữa ăn được bê ra, Tần Lệ nhiệt tình gắp thức ăn vào bát Bạch Hiểu Nguyệt rất nhiều, bảo cô ăn nhiều một chút. Trong đó, Tần Lệ vô tình gắp một miếng cá bỏ vào trong bát.
“Đây là cá tươi, thím đặc biệt tự tay lựa nấu cho con đó. Ăn đi, con phải mập lên một chút nữa thì mới đẹp.”
Bạch Hiểu Nguyệt gượng cười cười, cô nhẹ nhàng gật đầu, vâng dạ. Vân Thiên Lâm nhìn vào trong bát cô miếng cá to lớn, nhìn cô cười như mếu, anh nhếch lên khóe cười.
Chờ cho mọi người không để ý, Vân Thiên Lâm gắp lấy miếng cá trong bát Bạch Hiểu Nguyệt bỏ vào trong miệng ăn tự nhiên. Tất nhiên hành động này không qua mắt khỏi mọi người đang ngồi trên bàn ăn. Mọi người đều tập trung vào ánh mắt Vân Thiên Lâm, phải biết rằng miếng cá đó đặc biệt Tần Lệ gắp cho Bạch Hiểu Nguyệt. Đáng lí ra Bạch Hiểu Nguyệt phải ăn nó để không phụ lòng thành ý tốt của Tần Lệ, thế mà Vân Thiên Lâm lại ăn nó.
Vân Thiên Lâm nuốt miếng cá xuống, thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người. Anh nói: “Cô ấy bị dị ứng với cá, không ăn được, tôi ăn thay, không được sao?”
Mọi người đột nhiên ngẩn ra, từ trước đến giờ hóa ra Tần Lệ lại không biết Bạch Hiểu Nguyệt bị dị ứng với cá. Người làm thím cũng quá không có trách nhiệm rồi.”
Cuối cùng thì bữa ăn gượng gạo cũng xong. Ngồi ở lại chơi một hồi thì Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt định chào hỏi ra về, thì Bạch Ngọc Dương gọi lại nhờ một chút việc.
“Trình Lãng, Thiên Lâm, là thế này. Hai ngày, ta được một người bạn cũ đưa cho ta một tượng phật bằng ngọc, nói là đồ cổ. Ta không biết nó có phải là đồ cổ không? Hai con có thể lên xem giúp ta rốt cục nó có phải là đồ cổ không, nó ở trên thư phòng của ta.”
“Được!” Vân Thiên Lâm định đưa Bạch Hiểu Nguyệt đi theo lên thư phòng. Tần Lệ thấy thế lại sốt vó lên, bà chỉ nghĩ một mình Vân Thiên Lâm đi, thế nào lại muốn kéo theo Bạch Hiểu Nguyệt cùng đi. Như vậy thì phải làm sao bây giờ.
“Hiểu Nguyệt!” Bạch Hiểu Nguyệt đang đi theo Vân Thiên Lâm thì đột nhiên một tay khác của cô bị Bạch Vân Khê nắm chặt.
“Có chuyện gì?”
“Là thế này, chúng ta là chị em, cũng đã lâu rồi chúng ta không có tâm sự với nhau. Chị có đôi lời muốn nói, em có thể nán lại cùng chị trò chuyện một chút được không? Em xem, khó có dịp em trở về nhà, chị rất nhớ đến những kỷ niệm khi còn nhỏ của hai đứa. Ấy không, chúng ta lên phòng tâm sự một chút.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bộ dáng Bạch Vân Khê ân cần, mắt nhìn đến cái bụng đã lộ rõ của Bạch Vân Khê, trong lòng cô mềm mại trở xuống. Có thể những người làm mẹ hay thay đổi tâm trạng, hoặc cũng có thể do đứa con trong bụng nên mới làm cho Bạch Vân Khê hiền hòa như thế. Làm mẹ đều là như thế. Bạch Hiểu Nguyệt chần chờ một chút rồi buông tay Vân Thiên Lâm ra.
“Thiên Lâm, anh đi đi. Em ở lại đây một chút, khi nào xong rồi thì kêu em về.”
“Vậy em cẩn thận một chút.” Vân Thiên Lâm không yên tâm, anh lo lắng dặn dò cô. Rồi Vân Thiên Lâm quét ánh mắt qua Bạch Vân Khê và Tần Lệ. Nhìn con ngươi cảnh cáo đó, nhất thời làm cho Tần Lệ và Bạch Vân Khê chột dạ.
“Ha ha, chúng ta là người một nhà, sao có thể có chuyện gì xảy ra được. Nào chúng ta lên phòng thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt đi theo Bạch Vân Khê vào trong phòng, vẫn là giống như trước kia, bố trí theo kiểu Châu âu, mang phong cách công chúa. Bạch Vân Khê lấy ra quyển sổ hình thời cấp , lật ra vài trang không khỏi cảm thán.
“Em còn nhớ rõ không? Trước kia, ở trường học có rất nhiều người thích em. Chị và em đi chung với nhau, nhưng người ta chỉ thường nhớ đến em, lập tức em trở thành tiêu điểm của đám đông, mà không cần phải làm gì.”
“Vậy sao? Có thể lúc đó chị nghĩ nhiều rồi, cũng có rất nhiều người thích chị. Nhưng bởi vì chị cứ mãi chị theo một hình bóng của người khác, nên mới làm lu mờ giá trị của bản thân mình, chứ em tin mỗi người đều có một điểm đặc biệt riêng để thu hút người khác.”