Chương
Tuy rằng Tần Lệ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này, nhưng vừa nhìn thấy con gái mình chảy ra đầy máu, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, bà thật sự bị dọa. Con gái bà sẽ không sao chứ.
Nhưng hiện tại bà phải bình tĩnh giải quyết chuyện còn lại, còn một việc cuối cùng bà phải hoàn thành cho xong.
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn đứng ở trên cầu thang, cô hoàn toàn chưa khôi phục lại bản thân. Nhìn thấy Bạch Vân Khê chìm trong dòng máu đỏ tươi, có phải là tại cô hại chết cháu cô không? Giống như hình ảnh năm đó mẹ cô cũng chìm trong biển máu thế này. Kết quả chẳng thể nào sống sót nổi.
Vân Thiên Lâm nhìn bộ dáng không có động tĩnh gì của Bạch Hiểu Nguyệt, anh lo lắng chạy lên cầu thang ôm cô: “Nguyệt Nguyệt, em đừng làm anh sợ.”
Vân Thiên Lâm kêu nửa ngày, Bạch Hiểu Nguyệt mới có phản ứng lại, là Vân Thiên Lâm. Cô rất muốn giải thích với Vân Thiên Lâm rằng là cô không có đẩy ngã Bạch Vân Khê, cô rất thương đứa con trong bụng của Bạch Vân Khê, bởi vì nó có chung dòng máu họ Bạch với cô. Sao cô có thể nỡ làm tổn hại nó. Thì một giọng nói khác gầm lên đầy giận dữ.
“Bạch Hiểu Nguyệt! Cô thật là một người phụ nữ độc ác. Bạch Vân Khê của ta có chỗ nào đắc tội với cô, thế mà cô lại tàn nhẫn ra tay với chính cháu ruột của mình. Nếu có hận thì hãy hận ta vì đã không đối xử công bằng với cô, ta yêu thương con gái của ta hơn thì sao chứ.
Thử hỏi giữa con gái và con của chị dâu thì tất nhiên người làm mẹ sẽ yêu con ruột hơn. Vậy mà cô ganh tỵ, ra tay với Vân Khê nhiều lần thì thôi đi. Đằng này Vân Khê đã có thai, cô có biết có thai là như thế nào không? Là một xác hai mạng đó, đứa trẻ là vô tội.”
“Không phải, là hiểu lầm rồi, đây chỉ là bất cẩn…” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Bạch Vân Khê nằm trong lòng Trình Lãng, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, máu vẫn không ngừng chảy ra. Cô không còn biết phân biệt có phải là do cô ta bất cẫn hay là cố tình làm như vậy không?
Trong đầu cô chỉ toàn là nỗi ám ảnh về máu tươi.
“Hiểu lầm, bất cẩn. Hiện trường ở đây quá rõ ràng rồi, những vết tích trên tay cô là như thế nào, đó là minh chứng rõ nhất, là Vân Khê cố níu kéo lại, nhưng cô một mức cứ đầy ngã nó từ trên cao xuống. Sao tôi lại có một người cháu vong ơn bội nghĩa như vậy. Đúng là nuôi nấng không được công bồi đắp mà còn phản phúc trở lại. Thật là bất hạnh mà.”
Tần Lệ đối mặt với Bạch Hiểu Nguyệt, đối chất. Bà chỉ ra từng điểm có ở hiện trường để vạch rõ mưu đồ đen tối của Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn lại bàn tay mình, nhớ lại lúc đó bàn tay của Bạch Vân Khê bấu chặt vào tay cô. Đó không phải là do cô không muốn cứu, mà là vốn dĩ không được cứu, cô ta là tự nguyện ngã xuống lầu.
Thời điểm đến bệnh viện, Bạch Vân Khê đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Mọi người ở bên ngoài chờ đợi. Bạch Hiểu Nguyệt biết giờ khắc này cô là cái gai trong mắt bọn họ, cô chỉ có thể đứng ở một bên từ đằng xa quan sát. Cô nắm chặt tay Vân Thiên Lâm, chỉ có hơi ấm của anh làm cho cô biết rằng, cô không hề đẩy ngã Bạch Vân Khê, cô không hề có ý làm tổn hại đến đứa bé.
Tần Lệ rất lo lắng cho tình trạng của Bạch Vân Khê, bà ở bên ngoài từ lâu đã đứng không vững, muốn ngất lên ngất xuống. Trong đầu bà toàn là hình ảnh máu chảy ra từ hạ thân của Bạch Vân Khê, nếu Vân Khê có vấn đề gì, bà nên làm cái gì bây giờ.
Cả người Trình Lãng toàn bộ đều là máu, nhìn qua có chút dọa người. Nhưng anh không quan tâm, anh vẫn đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật không nhúc nhích. Ánh mắt anh dõi vào bên trong, anh hiện tại không cầu mong gì hơn, chỉ hy vọng Bạch Vân Khê và con anh được bình an. Nhưng mới vừa rồi, cô ấy chảy nhiều máu như vậy, có khả năng con sẽ không giữ được nữa.
Nếu như con mất rồi, Bạch Vân Khê tỉnh lại anh biết nói thế nào với cô đây. Ông trời, tại sao lại trớ trêu như vậy, cứ đùa anh hết lần này đến lần khác. Anh đã quyết định là sẽ sống cùng nhau với Bạch Vân Khê suốt đời này với những đứa con của anh và cô, cớ sao lại tiếp tục để bọn họ chịu thử thách.
Mỗi người đứng ở một góc, Bạch Hiểu Nguyệt ngồi xuống ghế đầu úp vào lòng bàn tay, cô cầu nguyện Bạch Vân Khê không có chuyện gì xảy ra. Vân Thiên Lâm biết cô sợ hãi nên luôn đứng ở một bên vuốt sống lưng cô để cô cảm nhận hơi ấm mà an tâm hơn. Anh không biết tại sao Bạch Vân Khê lại làm như vậy, nhưng anh tin chắc vợ mình sẽ không lảm ra chuyện tàn nhẫn ấy.