Chương
Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng chạy lên lầu lục ra một bộ đồ đôi mấy hôm trước thấy đẹp quá nên cô mua, lại chưa kịp nói với Vân Thiên Lâm. Bạch Hiểu Nguyệt đứng trước mặt Vân Thiên Lâm với một cái áo sơ mi màu hồng còn của cô là cái một váy ngắn màu hồng.
Vân Thiên Lâm đứng hình trong giây lát, anh chỉ tưởng là đi hẹn hò thôi không nghĩ đến lại bị cô bắt mặc thể loại áo sến súa này, lại còn là màu hồng. Anh thật sự rất muốn bỏ chạy. Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Bạch Hiểu Nguyệt, nếu anh không mặc nó chắc cô sẽ rất buồn.
Từ biểu hiện của cô cho thấy cô thật sự rất muốn có một buổi hẹn hò đúng nghĩa. Được rồi, màu hồng thôi mà, cho dù là lao vào trong biển lửa cứu cô anh cũng không ngại sao có thể vì cái áo màu hồng này làm cho nhụt chí được.
Đó là một buổi hẹn hò đáng nhớ đối với Bạch Hiểu Nguyệt, cô thề với Vân Thiên Lâm là sẽ không có buổi hẹn hò nào với anh nữa. Anh chính là con người không phải của hẹn hò.
Hai người mặc áo đôi màu hồng đi vào rạp chiếu phim. Bạch Hiểu Nguyệt hạnh phúc xếp hàng đi mua vé, bảo Vân Thiên Lâm ngồi ghế chờ. Vân Thiên Lâm cũng tính ngồi xuống nhưng lại bị mấy cô gái vây quanh chỉ trò, chắc là vấn đề ở chỗ cái áo rồi. Vân Thiên Lâm cũng hơi ngại nên đành phải đi sát theo cô.
Vào trong rạp, Vân Thiên Lâm coi được phút đầu, thời gian còn lại anh gục đầu xuống vai Bạch Hiểu Nguyệt ngủ lúc nào không hay. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn anh ngủ say sưa chỉ biết thở ngắn than dài.
Khi đi đến nhà sách, lúc mới vào thì Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt vẫn đứng chung trong một giá sách, nhưng thế nào đến khi thanh toán chẳng thấy Vân Thiên Lâm đâu, Bạch Hiểu Nguyệt đi tìm một hồi hóa ra mới thấy anh đang trong một góc tối lật giở mấy trang quyển truyện tranh trinh thám.
Đến giữa ăn trưa, cô dẫn anh tới một quán ăn bình thường, Vân Thiên Lâm từ trước đến giờ sạch sẽ, yêu cầu về vệ sinh ăn uống cũng phải đảm bảo vệ sinh. Vừa mới bước vào quán ăn, nắm lấy tay anh cô cảm nhận được một trận rùng mình truyền tới tay cô. Đến nỗi mặt bàn có chút bụi bám, anh sợ hãi ngồi yên vị trên ghế không dám nhúc nhích.
Món ăn được bê ra, Vân Thiên Lâm một tay run lẩy bẩy gắp miếng thịt cho vào miệng chưa được mấy giây anh liền phát ra tiếng nôn ọe như mấy người phụ nữ có thai, kéo theo sự chú ý của rất nhiều người ngay quanh đó.
Bạch Hiểu Nguyệt không chịu nổi nữa liền dắt tay anh chạy ra khỏi quán ăn, đi đến một nhà hàng đắt tiền để thỏa mãn cái tính sạch sẽ của anh.
Bạch Hiểu Nguyệt đòi đi về nhà ngay, cô không thể chịu nổi cái buổi hẹn hò đã bị anh phá hỏng này được. Vân Thiên Lâm sợ buổi tối anh sẽ bị cô cho ngủ sô pha, liền năn nỉ cô đi dạo phố trên quảng trường. Anh hứa chắn chắn lần này sẽ không làm cô thất vọng.
Ở bệnh viện chỉnh hình, Chu Nhã Tĩnh ngày ngày cố gắng tập luyện bước chân để có thể đi lại dễ dàng hơn. Quá trình trị liệu này rất vất vả, nhưng mỗi ngày Chu Nhã Tĩnh đều nhắc nhở mình phải cố gắng thì mới có thể xứng đôi với Vân Thiên Lâm được. Vì thế cô không ngừng cố gắng từng ngày, lấy Vân Thiên Lâm ra làm mục tiêu đạt được.
Chu Nhã Tĩnh đang rất vui vẻ vì buổi tập luyện hôm này diễn ra rất suôn sẻ, đột nhiên tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, cô hứng khởi mở ra. Hiện tại cô chỉ có thể nhìn hình ảnh của anh mỗi ngày do người kia gửi tới. Mỗi ngày nhìn những hoạt động của Vân Thiên Lâm qua hình ảnh, cô mới có thể cảm thấy mình và anh như chưa hề bị tách ra.
Mà hôm nay khi cô nhìn thấy tin nhắn gửi đến, một khắc đó cô trợn to hai mắt nhìn hai người trên hình ảnh. Hai người bọn họ mặc đồ tình nhân, Vân Thiên Lâm lại có thể vì cô ta mà mặc áo màu hồng, đi xem phim, ăn ở những quán ăn rẻ tiền, Nhưng nụ cười hạnh phúc của Bạch Hiểu Nguyệt mới làm cho Chu Nhã Tĩnh chói mắt, đâm vào tim Chu Nhã Tĩnh rất đau. Vân Thiên Lâm là thân phận cao quý cỡ nào sao có thể cùng cô gái tầm thường như Bạch Hiểu Nguyệt làm những việc ngu ngốc này, nhất định là Bạch Hiểu Nguyệt vô lý ngang ngược, áp bức Vân Thiên Lâm làm như vậy.
Rầm một tiếng!
Di động bị Chu Nhã Tĩnh ném vào trong thành tường, rớt xuống vỡ nát, rồi căn phòng lại trở về chốn yên tĩnh.
“Không, đây không phải là sự thật. Vân Thiên Lâm vẫn còn yêu mình, tất cả đều là giả hết. Người Vân Thiên Lâm yêu chính là ta…” Chu Nhã Tĩnh ngồi xổm xuống ôm chặt bản thân mình không ngửng thầm thì.