Chương : Cãi nhau trong phòng làm việc
VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn không lên tiếng, cứ để cho cô ta nói gì thì nói. Vương Lợi Lợi không nêu đích danh cô, mà cô lên tiếng mở miệng chẳng khác nào là tự nhận mình là người như thế. Vương Lợi Lợi định chọc tức Bạch Hiểu Nguyệt bằng mấy câu, nhưng ngược lại tự chuốc tức giận vào mình.
Nói mấy Bạch Hiểu Nguyệt cũng không lên tiếng. Vương Lợi Lợi chịu không nổi đứng dậy chỉ vào mặt Bạch Hiểu Nguyệt mà nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, để tôi xem cô đắc ý được bao lâu.
Giới nhà giàu người ta có tiền, chỉ là hứng thú nhất thời với cô. Đợi một thời gian nữa, người ta chơi chán cô rồi là đá cô sang một bên thôi。” Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy bị làm phiền, đi làm có thể chú tâm một chút vào công việc được không.
Đọc nhanh ở VietWriter
Đừng có mà cả ngày chỉ chăm chăm vào chuyện của người khác, cô nói với Vương Lợi Lợi: “Chuyện của tôi, cuộc sống của tôi, cô quan tâm nhiều làm gì? À, đúng rồi có phải cô thấy tôi có được một người chồng giàu có, đẹp trai, tài giỏi cho nên cô mới ghen tỵ, kiếm cớ gây chuyện với tôi。”
Vương Lợi Lợi tức nghẹn họng, cô không muốn mất mặt với Bạch Hiểu Nguyệt. tiếp tục tranh cãi: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cho cô biết, trèo cao thì té đau. Chi bằng lúc còn trẻ, cô ráng mà hốt được một mớ tiền từ anh ta, đợi đến khi anh ta bỏ cô rồi thì còn có tiền mà sống.
Nếu không, lại đi đến công ty xin mọi người giúp đỡ。” Bạch Hiểu Nguyệt cau mày, cô ta rõ ràng tự suy đoán lung tung. Vân Thiên Lâm là một người đàn ông rất tốt, cô không muốn người khác nói xấu sau lưng anh, cô nói: “Cảm ơn Vương Lợi Lợi đã nhắc nhở, có điều sao cô lại rành chuyện này quá vậy. Trừ phi hiện tại cô cũng đang cặp kè với đại gia nhiều tuổi nào đó nên mới hiểu rõ cảm giác đó đến vậy. Nếu không sao có thể biết một cách tường tận còn cho tôi lời khuyên nữa. Vương Lợi Lợi, không phải là cô cũng học xấu người ta, làm tiền đàn ông đấy chứ。”
Vương Lợi Lợi cắn môi, tự dưng khi không lại bị người ta nắm thóp, đúng là cái miệng hại cái thân. Vương Lợi Lợi cãi lại: “Cô đừng có mà xúc phạm đến tôi, tôi không có làm chuyện đó, cô đừng có mà vu khống tôi。”
Bạch Hiểu Nguyệt được đà tiến tới, càng khẳng định chắc nịch: “Vương Lợi Lợi, tôi chỉ nói đùa thôi, là thật à. Thái độ của cô ấp úng, sợ sệt giống như bị tôi nói trúng vậy。”
Vương Lợi Lợi lùi lại vài bước không nói nên lời chỉ có vài từ: “Cô…cô。。” Bỗng nhiên, Bạch Vân Khê xuất hiện, nhìn hai người nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, Vương Lợi Lợi, đến giờ làm việc rồi còn đứng đây lắm chuyện. Không muốn làm nữa sao, muốn tạo phản。” Phía sau Bạch Vân Khê cũng có Trình Lãng.
Có điều, Bạch Hiểu Nguyệt cũng chẳng quan tâm, cô trở về chỗ làm của mình bắt đầu công việc. Vương Lợi Lợi được Bạch Vân Khê giải thoát, thầm hướng ánh mắt cảm ơn về phía Bạch Vân Khê rồi nhanh chóng trở về chỗ cũ.
Trình Lãng đứng đằng sau Bạch Vân Khê đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt đang cãi nhau với đồng nghiệp, anh chắc chắn cô cũng đã thấy anh nhưng tại sao ánh mắt ấy vô cùng thản nhiên, lướt qua anh nhanh đến nỗi như là người không biết. Bạch Hiểu Nguyệt cô chia tay anh không bao lâu đã có thể quên được anh, lại còn kết hôn với người nào đó.
Chẳng lẽ tình cảm cô dành cho anh có bấy nhiêu đó thôi sao? Trình Lãng bất giác nắm chặt tay. Bạch Vân Khê quay người lại định kéo Trình Lãng đi, thế mà thứ cô nhìn thấy lại là ánh mắt si mê của anh hướng về Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Vân Khê tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết chết Bạch Hiểu Nguyệt.
Cô ta có cái gì mà Trình Lãng anh luyến tiếc, không thể dứt khoát được với cô ta. Trình Lãng không kìm chế được đi đến bên Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, dù sao chúng ta cũng có một đoạn thời gian bên nhau, mà bây giờ thì em đã kết hôn rồi, anh cũng đã có Bạch Vân Khê là vị hôn thê, nhưng anh vẫn chưa biết người chồng của em là ai.
Chi bằng chúng ta gặp nhau một buổi coi như là chúc mừng em đã kết hôn. Với lại mắt nhìn người của anh rất tốt, sẵn tiện anh xem đó là người đàn ông như thế nào, có đối tốt với em không?”
Bạch Hiểu Nguyệt không ngờ anh ra lại trơ trẽn có thể nói ra được những lời này, cô nhìn thẳng mặt nói với anh ta: “Anh nghĩ anh là ai mà có thể ra yêu cầu, đề nghị với tôi.
Dù là người đàn ông thế nào nữa thì cũng là tốt hơn anh cả ngàn lần. Anh đừng có đứng đó mà giả mù sa mưa nữa. Tôi không cần。”
Trình Lãng không để bụng lời nói của Bạch Hiểu Nguyệt lắm, anh ta nói tiếp: “Đây là thành ý chân thành của anh, em cũng không thể phũ phàng dứt khoát như vậy chứ…”
Đúng lúc đó Bạch Vân Khê nói với Trình Lãng: “Trình Lãng, hôm nay em cảm thấy trong người không khỏe lắm, anh đưa em về nhà được không。” Bạch Vân Khê vừa nói vừa liếc sang giám đốc Lý Thư Lộ. Lý Thư Lộ nhắm mắt như đã ngầm hiểu。