Chương
Nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc sau, Chu Nhã Tĩnh không kìm chế được có chút thở gấp.
“Sao anh lại đứng ở đó? Mau vào đi!” Chu Nhã Tĩnh đưa tay ra mời anh vào nhà, thuận tiện đóng cửa lại, trong phòng tràn ngập hương thơm của nước hoa, Vân Thiên Lâm khó chịu đưa tay lên sờ sờ mũi, cái mùi hương này thật là nồng.
Cũng là phụ nữ như nhau nhưng anh thấy ở chỗ Bạch Hiểu Nguyệt có một mùi hương gì đó rất nhẹ, làm anh cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng với Chu Nhã Tĩnh lại có cảm giác bài xích.
“Chân của em đã hồi phục rồi sao? Chu Nhã Tĩnh đối với cái bộ dạng thất thần trước cửa của Vân Thiên Lâm làm cô mừng rỡ, nay lại được anh hỏi han. Cô cho rằng là Vân Thiên Lâm đang quan tâm đến cô.
Cô biết mà, là Vân Thiên Lâm chỉ mạnh miệng nói không còn mối quan hệ với cô thôi, chứ anh vẫn còn rất mềm lòng, thực tâm với cô.
“Em chỉ mới đi được mấy ngày hôm nay thôi, lần này mời anh tới chính là báo cho anh một tin vui này đấy.” Đúng là Vân Thiên Lâm mừng thay cho cô, chân cô đi được anh cũng cảm thấy cảm giác tội lỗi bớt đi rất nhiều.
Vân Thiên Lâm nhìn bàn ăn tối được trang hoàng tỉ mỉ, bánh kem để sẵn, lúc này anh mới nhớ tới mình vội vã tới đây mà quên mất phải mua quà.
“Thiên Lâm, anh có biết không? Anh tới đây dự sinh nhật với em chính là một món quà ý nghĩa nhất. Em không cần những món quà đắt tiền từ anh. Mấy ngày hôm nay, em thật sự rất nhớ anh.”
Âm thanh mềm mại, yểu điệu, Chu Nhã Tĩnh thuận thế tiến lại gần, định nhảy tới ôm lấy anh. Vân Thiên Lâm theo bản năng lùi lại né tránh, làm cho Chu Nhã Tĩnh bị quăng ngã trên sô pha, lập tức cô bị xấu hổ, “Nếu như không phải em cầu xin tôi đến đây thì tôi cũng không muốn tham gia vào bữa tiệc sinh nhật của em. Với hành động này của em tôi có thể cho rằng em đang quấy rối cơ thể tôi. Tôi hiện tại có thể đi được rồi chứ!” Vân Thiên Lâm thấy Chu Nhã Tĩnh như vậy, sớm biết thế anh đã không mềm lòng đến đây. Thật là hối hận.
“Đừng đi!” Người đã tới rồi, lý nào Chu Nhã Tĩnh lại để cho Vân Thiên Lâm ra đi dễ dàng như vậy. Cô duỗi tay túm chặt lấy ống tay áo của Vân Thiên Lâm, đôi mắt ngân ngấn ầng ậc nước, bộ dáng nhu nhược, bất luận là người đàn ông nào đi nữa cũng không thể bỏ qua được một mỹ nữ thế này.
“Đừng đi! Vừa rồi là em không đúng, em không nên làm như vậy, em chỉ là…Chỉ là lâu lắm rồi không thấy anh, trong khoảng thời gian ngắn em có chút kích động không khống chế được cảm xúc chính mình. Anh hứa với em là dành một tiếng cho cơ mà. Anh nói lời phải giữ lấy lời chứ.”
Vân Thiên Lâm không nói gì, anh tránh thoát khỏi bàn tay của Chu Nhã Tĩnh.
Bạch Hiểu Nguyệt rốt cục có cái gì tốt, mà anh cứ tránh xa cô như rắn rết.
Vân Thiên Lâm không nghĩ ngợi nhiều, anh nhìn nhìn đồng hồ, nói một câu: “ Em còn phút.” Vốn dĩ Chu Nhã Tĩnh đang vui vẻ trở lại, thì nghe anh nói một câu giống như tát thẳng vào mặt cô. Một phút ở bên cô, anh cũng cảm thấy lãng phí hay sao?
Vân Thiên Lâm không động đũa gì mấy, anh chỉ ăn vài ba miếng thịt một chút lấy lệ. Chu Nhã Tĩnh thấy anh không động đến rượu vang, cô lập tức nói với anh: “Hôm nay là sinh nhật của em, anh có thể uống với em một ly được không?” Chu Nhã Tĩnh chủ động nâng lên ly rượu, đôi mắt dừng lại trên người Vân Thiên Lâm, nhưng Vân Thiên Lâm chậm chạp nhìn ly rượu trên bàn đã rót sẵn không có động tĩnh gì.
Qua một hồi lâu, anh mới nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào cầm lên ly rượu chạm ly: “Sinh nhật vui vẻ.”
Chu Nhã Tĩnh nhìn ngửa cổ nhấp một ngụm, cô nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Lâm, nhưng anh lại không uống ly rượu đó.
“Thiên Lâm, sao anh không uống nó?” Chu Nhã Tĩnh sốt ruột hỏi anh, nếu như anh không uống thì kế hoạch của cô sẽ bị thất bại.
“Tôi lái xe, không thể uống rượu được.” Chu Nhã Tĩnh thất vọng với cái lý do này, cô sao có thể quên được Vân Thiên Lâm rất nhạy bén trong mấy vấn đề này, có thể anh đã nhận ra sự khác thường của ly rượu.
“Chẳng lẽ anh không thể vì hôm nay là sinh nhật của em mà phá lệ một chút sao?”
Chu Nhã Tĩnh thử lại lần cuối, có bao nhiều từ có thể sử dụng được cô đều phải giở ra, anh nhất định phải uống ly rượu đó.