Chương Bị đổ tội
VietWriter
Một bên khác, Thẩm Nhược Tẩm đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình Bạch Vân Khê châm biếm mỉa mai Bạch Hiểu Nguyệt ra sao. Bạch Hiểu Nguyệt cũng không phải dạng vừa, cô ta cũng đá xéo Bạch Vân Khê không ít.
Thẩm Nhược Tâm hứng thú đứng ở ngoài hóng chuyện, ít ra cô tham gia bữa tiệc nhàm chán này cũng có chút ít chuyện thú vị để xem.
Bạch Vân Khê lên tiếng: “Bạch Hiểu Nguyệt, cho dù cô có kể tội gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được xuất thân của mình và càng không thay đổi được họ hàng trong gia tộc. Nhưng mà, tôi thấy lạ là đường đường là một vị phu nhân của nhà họ Vân, tiếng tăm lừng lẫy, tiền nhiều không ngớt lại không thể tổ chức một đám cưới đàng hoàng, phải lén la lén lút cưới chui. Tôi sợ e chỉ là che mắt người đời, ngay cả giấy kết hôn cũng không có.”
Đọc nhanh ở VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt đứng dậy, giương ánh mắt tự tin về phía Bạch Vân Khê, rồi định bỏ đi không thèm nói chuyện với Bạch Vân Khê nữa thì Vân Thiên Lâm đi đến, đứng trước mặt Bạch Vân Khê nói: “Cô Bạch Vân Khê, đối với chuyện trong nhà của tôi, tại sao cô lại hứng thú đến vậy. Muốn xem giấy kết hôn của chúng tôi, cô cũng không có cửa. Tôi khuyên cô, đừng vô cớ gây sự với vợ tôi, nếu không công ty của hôn phu cô coi chừng không giữ được. Chắc là cô đã nghe tin sự phá sản của Lưu Kỳ Sơn.”
Bạch Vân Khê nghe thế liền sợ hãi, giải thích. Cô khó khăn lắm mới có thể dự được buổi tiệc của giới thượng lưu này, không thể để anh ta cản trở Trình Lãng được, như thế con đường giàu sang của cô cũng bị chặt đi mất. Bạch Vân Khê hấp tấp nói: “Ngài Lâm à, chắc có lẽ ngài hiểu lầm về vấn đề gì đó, tôi chỉ là trách con bé kết hôn mà cũng không thông báo với họ hàng một tiếng, để gia đình rất lo lắng. Bây giờ được biết con bé yên bề gia thất, là chị họ như tôi rất vui mừng.”
Bạch Hiểu Nguyệt thực sự muốn buồn nôn mấy lời vừa rồi, cái gì mà nghĩa tình, đạo đức ở đây. Đúng là miệng lưỡi tráo trở, Bạch Hiểu Nguyệt kéo tay Vân Thiên Lâm đi thì Thẩm Nhược Tâm xuất hiện, cả ba người đều bất ngờ.
Thẩm Nhược Tâm nói với Vân Thiên Lâm: “Vân Thiên Lâm, tôi đã thấy hết toàn bộ sự việc rồi, anh không thể vì thế mà không tha cho người ta một con đường sống chứ, Bạch Hiểu Nguyệt vợ của anh cũng không phải dạng vừa, cô ấy còn biết sỉ nhục lại Bạch Vân Khê, anh đừng tưởng vợ mình là thỏ con cần được bảo vệ che chở.”
Vân Thiên Lâm biết Thẩm Nhược Tâm là người của Cố Thần nên cũng nể mặt cậu ấy, không so đo với cô ta làm gì. Vân Thiên Lâm chỉ nhìn hờ Thẩm Nhược Tâm rồi bước qua như người vô hình. Thẩm Nhược Tâm lần đầu tiên ngoài Cố Thần ra khinh thường đến như vậy liền tức tối chửi không nên lời: “Anh…đúng là đồ bạn thân của nhau, sao bọn họ đều khinh thường mình, Cố Thần, Lăng Phong bây giờ đến cả tên Vân Thiên Lâm chết tiệt.”
Bạch Vân Khê đứng nhìn cũng không muốn biết tại sao Thẩm Nhược Tâm lại muốn giúp nói đỡ thay cho cô. Nhưng mà dù sao đi chăng nữa, Thẩm Nhược Tâm cũng sẽ không có mục đích tốt, chắc chắn là vì mục đích riêng cá nhân, có lẽ cô không cần phải cảm tạ cô ta.
Bạch Vân Khê chán nản lại vừa tức giận nên đi tới lấy ly rượu lên uống vài ngụm. Trình Lãng nhìn qua nhìn lại tìm kiếm Bạch Vân khê, cuối cùng cũng nhìn thấy cô. Nhưng lại thấy cảnh cô uống rượu, anh đi tới trách mắng: “Vân Khê, đừng uống rượu, không phải em đang mang thai, như vậy không tốt cho con. Làm mẹ rồi mà em còn không biết nghĩ đến cho con, anh không biết sau này đứa con sinh ra, em có thể chăm sóc tốt cho nó hay không?”
Bạch Vân Khê trong lòng chán ghét, ngay cả rượu cũng không được uống, anh ta trở nên cằn nhằn nhiều chuyện từ bao giờ chứ. Nhưng mà Bạch Vân Khê đang đóng vai là người phụ nữ của gia đình, ngoan ngoãn nên không thể bộc lộ cảm xúc thật ra được. Cô ta liền giả vờ khóc, đổ lỗi cho Bạch Hiểu Nguyệt, nói xấu cô ấy: “Trình Lãng, em uống rượu là vì buồn phiền. Em bị Bạch Hiểu Nguyệt nói là chưa kết hôn đã mang thai, còn nói em là người phụ nữ không biết xấu hổ trèo lên giường của đàn ông.”
Trình Lãng nghe thấy thế liền không vui. Kể từ khi gặp Bạch Hiểu Nguyệt ở tầng sảnh, anh đã bị sắc đẹp quyến rũ của Bạch Hiểu Nguyệt hút hồn. Từ trước đến giờ cô thường theo lối trang điểm nhạt, nhưng mà đêm nay cô trang điểm đậm nhìn cô trông rất tuyệt. Anh cảm thấy rất hối tiếc, tại sao trong những năm qua anh lại bỏ lỡ một viên ngọc quý như thế chứ, anh có chút hối hận.
Trình Lãng không những bênh vực cho Bạch Vân Khê mà còn nói thay cho Bạch Hiểu Nguyệt: “Em đừng nói xấu cô ấy, chẳng phải sự thật đúng là như vậy. Có điều em yên tâm, con chúng ta cũng đã có rồi, anh chắc chắn sẽ tổ chức hôn lễ.”
Ở một chỗ khác, Vân Thiên Lâm vén tóc Bạch Hiểu Nguyệt dặn dò cô: “Mấy chuyện tranh cãi của phụ nữ anh không hứng thú lắm, có điều bọn họ đặt điều về em anh không thích. Lần sau, có bị nói như vậy mà anh không có mặt ở đó, em cứ trực tiếp động thủ cho anh, hậu quả cứ để anh giải quyết.”
Bạch Hiểu Nguyệt cười cười nào ai có làm chồng giống như anh, không khuyên can vợ thì thôi lại càng khuyến khích bạo lực, cô định nói đùa anh thì Lăng Phong đi tới trêu chọc: “Vân Thiên Lâm, nguyên tắc của anh đâu hết rồi, lại có thể dám nói mấy lời này.”