Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Vu oan

“Cô rõ ràng biết hôm nay tôi với Trình Lãng đính hôn, tôi mới là nhân vật chính của buổi tiệc, nhưng cô lại cố tình mặc bộ lễ phục trùng màu với tôi, cô còn dám nói mình không cố ý? Bạch Hiểu Nguyệt, cô thật sự cho rằng cứng mềm đan xen, thoát ẩn thoát hiện sẽ làm Trình Lãng xiêu lòng, anh ấy sẽ hồi tâm chuyển ý. Cô đừng có nằm mơ, Bạch Hiểu Nguyệt.”

Nếu không phải bận tâm Vân Thiên Lâm ở bên ngoài, Bạch Vân Khê đã sớm lột chiếc váy cô ta đang mặc ở trên người xuống rồi. Bộ váy cô ta đang mặc còn lộ nhiều hơn bộ của cô, không phải là cô ta muốn quyến rũ toàn bộ đàn ông ở đây hết sao?

VietWriter

Thật đúng là một người đàn bà hạ lưu, Trình Lãng sẽ tuyệt đối không mắc mưu cô ta.

Bạch Vân Khê tựa hồ quên mất, bộ váy của cô mới thật là sự là thiếu vải không ít, cả người vì tức giận cực điểm, hai mắt hằn lên như thú dữ, trông vô cùng cực kỳ khó coi.

“Là tiệc đính hôn, cô là vợ chưa cưới của Trình Lãng, không phải là cô nên mặc màu hồng hoặc màu đỏ hay sao? Tại sao hai màu đó không chọn, cứ nhất quyết chọn màu xanh, tôi cũng không nhớ rõ cô lại thích màu xanh nước đến vậy. Cô nói tôi cố ý mặc trùng váy của cô, tại sao cô nghĩ lại là cô cố ý mặc giống tôi.”

Bạch Hiểu Nguyệt không rõ, vì cái gì mà Bạch Vân Khê cứ nói cô luôn bắt chước cô ta. Cố nội quy nào nói, trong buổi tiệc đính hôn của người khác cô lại không được mặc váy màu xanh. Cô ta thật sự bị màu xanh làm cho ngu ngốc hồ đồ rồi. Rõ ràng cô ta cứ nhất mực muốn mời cô tham dự.

Hiện tại cô cũng đã tới đây theo lời mời của cô ta, như thế nào lại biến thành cô phá hỏng buổi tiệc đính hôn của cô ta chứ.

“Ở chỗ này chỉ có tôi với cô, không có người nào khác. Cô thừa nhận đi, tôi biết, Trình Lãng luôn không chạm vào cô, chắc chắn cô không thoải mái vì điều đó, cho nên mới dùng thủ đoạn ti tiện này để níu kéo. Trình Lãng căn bản sẽ không mắc phải âm mưu này của cô đâu.”

Đọc nhanh ở VietWriter

Bạch Hiểu Nguyệt tức cười nói: “Sức tưởng tượng của cô quả nhiên là phong phú, tôi đối với Trình Lãng mà nói hiện giờ một chút cảm giác cũng không. Có phải cô đang rất lo lắng tôi xuất hiện đột ngột như vậy, sợ Trình Lãng sẽ không cần cô nữa phải không?”

Bạch Vân Khê như bị chọc trúng điểm yếu, bị người ta thấu tâm can, gào thét nói lớn: “Cô nói xằng bậy, cô sao dám so sánh được với tôi.”

Bạch Vân Khê hiện rõ ánh mắt lo lắng, trong lòng sợ hãi, Bạch Hiểu Nguyệt mới không bằng cô. Sao cô ta có thể so sánh mình với cô được. Cô nhất định phải hơn Bạch Hiểu Nguyệt rồi.

Bạch Vân Khê vẫn không hay biết chính bản thân mình mới thực sự sợ hãi cô không bằng Bạch Hiểu Nguyệt, vì trong thâm tâm cô luôn so sánh mình với Bạch Hiểu Nguyệt.

“Phải không?” Bạch Hiểu Nguyệt cười như không cười nhìn Bạch Vân Khê, căn bản không cần đoán cũng biết được trong lòng cô ra nghĩ cái gì. Ngay từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên, Bạch Vân Khê luôn tranh giành với cô, luôn so đo thắng thua với cô, mặc kệ là vì điều gì cứ muốn lấy phần thắng về mình.

“Đương nhiên là sự thật, bằng không cô cho rằng vì sao Trình Lãng lại chọn tôi mà không chọn cô. Bảy năm qua anh ấy không hề chạm vào cô, có thể thấy rằng, cô bao nhiêu thất bại. Để tôi xem cô ở cùng Vân Thiên Lâm, hơn phân nửa là diễn trò rồi! Ai biết được cô lập mưu kế ly gián, sắp xếp Vân Thiên Lâm làm người diễn trò cùng cô.

Bạch Hiểu Nguyệt nghe đến đó liền cười, đúng thật là trí tưởng tượng của người phụ nữ này phong phú, như thế cũng nghĩ ra được. Kỹ năng diễn xuất cũng không tệ đáng lí ra cô ta nên tấn công vào thế giới giải trí mới đúng, thật đúng là uổng phí tài năng.

Cô ta lại nghĩ cô có thể kêu Vân Thiên Lâm cùng mình giở trò âm mưu, như vậy cũng nghĩ được, Vân Thiên Lâm là ai cơ chứ.

Bạch Hiểu Nguyệt cô đúng là bội phục sát đất Bạch Vân Khê.

“Tôi không rảnh ở đây lãng phí thời gian với cô, mời tránh đường.” Cho dù có giải thích gì thêm nữa thì cũng là tốn nước bọt.

Bạch Hiểu Nguyệt khinh thường Bạch Vân Khê cứ cố tình giữ chân cô, không cho cô đi ra ngoài.

“Cô càng muốn ra, tôi lại càng không cho, thế nào? Có bản lĩnh thì cô động đến tôi đi, tôi hiện tại là phụ nữ mang thai, trong mình mang cốt nhục của Trình gia. Nếu như đứa bé có vấn đề thì cả đời này, anh ấy cũng sẽ không tha cho cô đâu.”

Bạch Hiểu Nguyệt đau đầu xoa trán, người phụ nữ này ở đây quậy cái gì không biết, sớm biết như vậy cô cũng không tới đây làm gì.

Bạch Hiểu Nguyệt phỏng đoán, dù sao cũng là phụ nữ mang thai, chắc chắn Bạch Vân Khê cũng sẽ không dám làm gì nguy hiểm. Cô mặc kệ cô ta ngăn chặn ở cửa, Bạch Hiểu Nguyệt cô muốn đi ra ngoài.

Bạch Hiểu Nguyệt và Bạch Vân Khê tranh chấp cùng nhau cái cửa ở nhà vệ sinh.

“Cô tránh ra.” Bạch Hiểu Nguyệt nổi giận, cô hiện tại mới phát hiện Bạch Vân Khê càng ngày càng khiến cho người ta chán ghét.

“Có bản lĩnh thì cô đụng tới tôi đi, tới đi.” Bạch Vân Khê khẳng định Bạch Hiểu Nguyệt không dám làm gì mình, dứt khoát giữ lấy chìa khóa cửa, vè mặt đắc ý nhìn Bạch Hiểu Nguyệt.

“Cô không dám đụng đến tôi, vậy sẵn tiện để tôi nhắc nhở cho cô nhớ ai mới thực sự là chị họ của cô. Đỡ phải để cô quên mất trèo lên đầu tôi ngồi, không còn phân biệt ai là bề trên, ai là bề dưới.”

Bạch Vân Khê nào có bỏ qua cơ hội tốt này mà không tranh lợi dụng, mắt thấy Bạch Hiểu Nguyệt cẩn thận không dám động tới cô, Bạch Vân Khê lại càng thêm lớn mật.

Tiến lên hai bước, đột nhiên giơ tay lên nhắm thẳng Bạch Hiểu Nguyệt mà từ trên mặt đánh xuống.

Bạch Hiểu Nguyệt đương nhiên sẽ không đứng yên tại chỗ cho cô ta đánh, nhìn tay cô ta vung xuống trong chớp mắt, canh chuẩn thời gian đúng lúc sắp sửa đánh tới, Bạch Hiểu Nguyệt bắt được cổ tay Bạch Vân Khê.

“Vân Khê, không sao chứ! Bụng em có đau không?” Bạch Vân Khê ủy khuất lắc lắc đầu, cắn môi dưới không nói lời nào. Cô ta lên tiếng còn đỡ, đằng này cứ diễn trò úp úp mở mở ý tứ không rõ ràng mập mờ, chẳng khác nào là Bạch Hiểu Nguyệt cô khi dễ cô ta.

“Bạch Hiểu Nguyệt, cô đúng là loại phụ nữ tâm cơ xảo quyệt, rốt cục cô có phải là người không? Cô biết rõ Vân Khê đang mang thai, lại còn cố ý dùng sức đẩy người, tại sao lại ác độc như vậy. A Trạch nhà ta không cần cô nữa, thì cô cũng không được phép làm chuyện nhất nhân thất đức như vậy được.”

Ôn Nhã Chi thấy tình thế đó, liền không nhịn được từ trong đám người vọt ra, vốn đinh bắt lấy Bạch Hiểu Nguyệt đánh một trận, giáo huấn cô một phen. Nhưng bên người Bạch Hiểu Nguyệt lại có Vân Thiên Lâm che chở nên chỉ dám nói vài lời.

“Bà vừa mới nói ai loại phụ nữ?” Giọng điệu lãnh lẽo mang theo tức giận. Tốt lắm, còn dám mắng người của anh nữa.

Ôn Nhã Chi đột nhiên bị hỏi như vậy, mới chỉ nghe âm thanh của Vân Thiên Lâm, liền không dám nhìn anh. Bà như thế nào đã quên, người bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt nguy hiểm như thế nào.

Nhưng mà Bạch Vân Khê đường đường là con dâu Trình gia, cũng không thể để bị người ta ức hiếp chịu ủy khuất như vậy. Bà chính là không hiểu rõ, Vân Thiên Lâm rốt cục nhìn trúng Bạch Hiểu Nguyệt là ở điểm nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio