Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

chương 81

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương Vân Thiên Lâm tức giận

Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới chuyển đến chỗ làm mới cho nên cũng không có nhiều việc để làm. Bởi vì, giữa trưa hai người đã quen biết nhau cho nên Tô Na và Bạch Hiểu Nguyệt rất ăn ý, trưởng phòng cũng cố ý sắp xếp cho Tô Na và Bạch Hiểu Nguyệt làm cùng nhau.

Gần tới giờ tan tầm, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn điện thoại chờ Vân Thiên Lâm nhưng chẳng có một tin nhắn hay một cuộc gọi nào, cũng chẳng có dấu hiệu nào anh sắp liên lạc với cô, Bạch Hiểu Nguyệt có chút mất mát.

VietWriter

“Có phải Thiên Lâm bận quá nên quên rồi không?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn di động lặp đi lặp lại câu nói này, cô do dự có nên gọi cho anh. Nhưng cô lại sợ anh đang bận công chuyện gọi sợ ảnh hưởng đến Vân Thiên Lâm. Mãi đến giờ tan, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chưa quyết định được có nên gọi cho anh không?

“Hiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi.” Tô Na nhắc nhở Bạch Hiểu Nguyệt thu dọn đồ đạc đi về, Bạch Hiểu Nguyệt mới phản ứng trở lại, hóa ra đã đến giờ đi về rồi.

Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cùng Tô Na đi xuống dưới. Buổi sáng khi Vân Thiên Lâm chở cô đi làm, cô có nói qua với anh đừng đậu xe trước cửa chính của công ty, cô không nghĩ đến ngày đầu tiên đi làm đã bị các đồng nghiệp nói ra nói vào.

Cô đã đợi ở trước cửa rồi nhưng lại không thấy xe Vân Thiên Lâm ở đâu, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ quái. Không lẽ là anh bị kẹt xe.

Hiểu Nguyệt đang muốn lấy điện thoại gọi hỏi anh, thì A Nham đã lái xe lại. Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ mở cửa xe ra chỉ thấy A Nham, Vân Thiên Lâm không thấy đâu. Trên gương mặt đang tươi cười trở nên cứng đờ, cô đóng cửa lại mở cửa sau ngồi xuống.

“Vân phu nhân, Vân thiếu…hôm nay bận quá, cho nên kêu tôi tới đây chở Vân phu nhân về.” Bạch Hiểu Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, với công việc chất cao như núi của Vân Thiên Lâm cô thấy mà còn sợ, cho nên cô chẳng cảm nhận được điều gì kỳ quái ở đây.

Đọc nhanh ở VietWriter

“Khi nào thì anh ấy sẽ về?”

A Nham ấp úng nói: “Cái này…Vân thiều đã trở về.”

Đã trở về? Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, không phải nói là bận sao? Như thế nào đã trở về. Anh không có tới đón cô, lại trở về nhà trước.

Bạch Hiểu Nguyệt đang cảm thấy có chút lạ, A Nham còn nói thêm: “Vân phu nhân, ừm…Hom nay Vân thiếu hình như tâm tình không được tốt lắm, Vân phu nhân…”. A Nham vừa nói trong lòng vừa bồn chồn.

Trước nửa giờ tan tầm, Vân thiếu vẫn là bình thường, tâm tình rất tốt còn định gọi điện cho Vân phu nhân. Nhưng không biết lại làm sao, nhìn điện thoại một lúc cả khuôn mặt đen lại như Bao công biến cả văn phòng thành kho đông lạnh, mọi người sợ tới mức không dám phát ra tiếng, bọn họ cũng lâu rồi chưa gặp qua Vân thiếu bộ dạng như vậy.

A Nham phỏng đoán, hiện tại người có thẻ dễ dàng tác động đến cảm xúc của Vân thiếu chỉ có một người là vợ của Vân thiếu.

Chỉ là không biết vợ của Vân thiếu lại làm chuyện gì đáng kinh đêm Vân thiếu tức giận đến như vậy.

“Tâm tình không tốt? Có phải công ty gặp chuyện không tốt không?” Vân Thiên Lâm tâm tình không tốt, đối với tính khí của Vân Thiên Lâm thì sẽ rất là đáng sợ. Xem ra khi trở về nhà cô phải cẩn thận một chút.

Cô chỉ thắc mắc, là ai dám chọc đến vị đại nhân Diêm vương mặt lạnh?

“Vân phu nhân một hồi trở về, đừng nên đối chất với Vân thiếu, Vân thiếu đối với người mà nói chỉ thích mềm chứ không thích cứng.”

Bạch Hiểu Nguyệt cái hiểu cái không gật gật đầu, thích mềm chứ không thích cứng? Ý của A Nham là gì, muốn cô trở về an ủi anh? Nhưng mà cô không biết chuyện gì xảy ra với anh, làm cách nào để có thể dỗ anh đây, nhiệm vụ này hơi quá so với cô rồi.

Vân Thiên Lâm là người tính tình trước sau như một, dù cho trời có sập xuống cũng sẽ sắc mặt không thay đổi.

Dọc đường đi, Bạch Hiểu Nguyệt chìm sâu vào thế giới tưởng tượng, trong đầu cô hiện ra các hình ảnh cô đi tới dỗ anh liền bị anh một phát đuổi ra khỏi cửa. Càng nghĩ như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt lại càng cảm thấy chuyện này không có khả quan.

Nhiệm vụ lần này e sẽ rất khó hoàn thành.

Áp lực đè lên, Bạch Hiểu Nguyệt cũng khẩn trương theo. Anh đúng là khó ăn khó ở, chẳng lẽ tức giận thật sao?

Xe tới trước nhà, Bạch Hiểu Nguyệt đi vào thấy mẹ Ngô liền hỏi: “Mẹ Ngô, A Lâm đầu rồi ạ.” Mẹ Ngô đang bận rộn ở phòng bếp, thấy Bạch Hiểu Nguyệt hỏi bà, bà chạy nhanh đi từ phòng bếp ra bưng cà phê đi tới.

“Thiếu phu nhân, mừng con đã trở lại. Vân thiếu đang ở thư phòng.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mẹ Ngô đang bưng cà phê trong tay, cô nhíu nhíu mày, được lắm, đến giờ cơm tối rồi, sao lại muốn uống cà phê.

“Dì đưa cà phê cho con!” Bạch Hiểu Nguyệt bưng cà phê bỏ lại trong nhà bếp lại một lần nữa. Từ giữa trưa đến bây giờ cũng coi như là không có gì trong bụng, trước bữa cơm lại muốn uống cà phê. Cho dù tâm trạng anh không tốt nhưng mà cũng không thể không quan tâm đến thân thể được.

Bạch Hiểu Nguyệt hướng đi đến bồn, đổ thẳng cà phê xuống dưới, lại một lần nữa cầm cái ly lên đổ một ít nước giải nhiệt vào bưng lên.

Mẹ Ngô nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt đi lên lầu, nhẹ nhàng thở hắt ra. Thiếu gia vừa mới trở về nhà, sắc mặt đã trở nên đáng sợ, bà nhìn liền có chút sợ hãi. Nhìn đắng sau lại không thấy thiếu phu nhân trở về, bà nghĩ có phải hai người cãi nhau hay không.

Nhưng thấy thiếu phu nhân trở về tâm tính bình thường lại còn quan tâm thiếu gia đổ cà phê đi, bà thấy giống như hai người họ không cãi nhau. Có phải bà nghĩ nhầm rồi không.

Vân Thiên Lâm đưa tay ra lấy ly cà phê, ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, không khỏi nhíu mày: “Mẹ Ngô, …”Vân Thiên Lâm vừa quay đầu lại, liền thấy Bạch Hiểu Nguyệt đã đứng bên cạnh anh, không nói một tiếng nào, bộ dạng không biết chính mình đã làm gì.

Vân Thiên Lâm trong lòng giận muốn sôi máu, nhàn nhạt nhìn Bạch Hiểu Nguyệt một cái, nói: “Nói mẹ Ngô đổi thành cà phê.”

Vừa mới dứt lời, Vân Thiên Lâm đặt mạnh cái ly lên trên bàn sách. Bạch Hiểu Nguyệt mày nhăn lại, bình thường cô chuẩn bị trà giải nhiệt anh vẫn đều luôn uống, xem ra hôm nay anh thật sự rất giận.

Bạch Hiểu Nguyệt hạ giọng nói với anh: “Gần đến giờ ăn cơm rồi, anh không thể bụng rỗng mà uống cà phê được, đối với thân thể anh không tốt. Anh uống chút nước này trước đã.” Bạch Hiểu Nguyệt lấy ly nước đến trước mặt Vân Thiên Lâm.

“Đem đi.” Vân Thiên Lâm nói một câu lạnh như băng, không có chút phản ứng nào với cô. Bạch Hiểu Nguyệt lại tiến lên một chút, anh vẫn không có phản ứng. Lặp lại vài lần, Vân Thiên Lâm trở nên bực bội, đột nhiên xoay người, vừa vặn đụng phải ly nước, phịch một tiếng, ly nước bị hất đổ ra giữa sàn nhà.

Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc nhìn ly nước vỡ trên sàn nhà cùng với nước đổ lênh láng, nửa ngày cô mới phản ứng lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio