Chương Mắc bẫy
Người chủ trì trên đài vừa mới báo giá khởi điểm một ngàn vạn, thì có người đã ra giá cao hơn, nhưng mà ba người trên lầu hai vẫn không có động tĩnh gì. Không biết ai một trong ba người bọn họ sẽ trả giá cao nhất.
“Hai ngàn một trăm vạn lần thứ nhất, hai ngàn một trăm vạn lần thứ hai…”
VietWriter
“ vạn, Trình tổng Vinh Thăng ra giá vàn, còn có giá cao hơn không?” Người chủ trì đứng ở trên bục không ngừng thông báo ra mức giá, toàn bộ hội trường đều đi đến giai đoạn gây cấn, lầu một không ngừng nháo nhào.
vạn đối với bọn họ mà nói đã là một cái giá quá cao rồi, như vậy đã được chỉ định bọn họ không thể tham gia vào cuộc chơi lần này, ở dưới lầu một yên tĩnh trở lại chờ xem ai là chủ nhân mới của đồ vật cuối cùng.
Quả nhiên, thời điểm Trình Lãng ra giá vạn, Đằng Tường trực tiếp ra giá tới vạn, cái mức giá này làm cho bao người phải chùn chân không dám hó hé gì nữa. Quả đúng là cuộc chơi cuối cùng lúc nào cũng là cuộc chơi gây phấn khích.
Bạch Hiểu Nguyệt ở bên cạnh nhìn, không khỏi khẩn trương, Vân Thiên Lâm nãy giờ vẫn không có hành động nào, rốt cục là anh đang nghĩ gì?
Vân Thiên Lâm ngồi ở đối diện, anh nhìn thấu hết biểu tình trên khuôn mặt cô. Cô nhóc này, lại còn biết lo lắng cho anh nữa.
Đọc nhanh ở VietWriter
Chuyện này cuối cùng ai cười ai khóc thì vẫn chưa biết được.
Ánh mắt của Lý Khanh Vũ vẫn dán trên người Bạch Hiểu Nguyệt, anh biết Trình Lãng chính là người bạn trai bảy năm của Bạch Hiểu Nguyệt, bởi vì hắn ngoại tình với chị của cô cho nên mới chia tay.
Nếu hắn ta là người ta tổn thương đến Bạch Hiểu Nguyệt, làm sao anh có thể buông tha cho hắn dễ đang như vậy được.
Ở thời điểm này, anh và Vân Thiên Lâm không ngờ lại cùng gặp nhau trên cùng một chiến tuyến, không nói mà hiểu ý.
Trình Lãng lần này tới đây với mục đích là lấy cho bằng được bút tích của Vương Hi Chi, sau đó cầm nó đi tới chỗ Hạ tổng bàn bạc đại sự. Chỉ cần hắn thuận lợi lấy miếng đất đó, địa vị của Vinh Thăng về sau sẽ diều bay thẳng cánh, một bước tiến lên vượt bậc, tập đoàn RV sẽ bị hạ bệ.
Trình Lãng trước mắt đã thấy hình ảnh tương lai của Vinh Thăng ngày càng trở nên thịnh vượng, tâm tình vui sướng hẳn lên.
Trong lúc lơ đãng, anh vô tình nhìn người bên dưới khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, tâm tình tốt vừa rồi theo đó mà biến mất.
Người phụ nữ này, ngồi ở bên cạnh anh nhưng trong lòng lại lo lắng cho người đàn ông khác. Anh phải đến nói rõ cho cô biết, rốt cục ai mới là lựa chọn đích xác cuối cùng của cô.
“Tuy rằng em đem cô mật của Vinh Thăng tiết lộ cho công ty đối thủ, em cho rằng làm như vậy là Vinh Thăng không có cách nào lấy được mảnh đất đó? Vậy thì em sai rồi, thực lực của Vinh Thăng so với trong trí tưởng tượng của em còn lớn mạnh hơn rất nhiều. Không phải là thích xem hắn sao? Em nhìn cho kỹ, anh như thế nào đánh bại tên họ Vân kia thành thảm bại.”
Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, cô làm cái gì mà chính mình cũng không biết, cái gì mà đem cơ mật của công ty tiết lộ cho đối thủ.
“Trình tổng, tôi không biết ngài đang nói đến cái gì, ngài nói tôi tiết lộ cơ mật của công ty, vậy phiền anh nói cho tôi một chút tôi tiết lộ cái gì. Tôi chỉ là một thực tập sinh vừa mới đến tổng công ty, có thể tiếp xúc với các tài liệu tối mật của công ty sao, ngài đánh giá cao năng lực của tôi quá rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt cười cười châm chọc, người này thật đúng là khôi hài. Khi biết tin cô được điều đến tổng công ty, cô rất ngạc nhiên vì thân phận của cô có thể sẽ không thích. Vì dù sao cô là vợ của Vân Thiên Lâm, mà phu nhân của nhà họ Vân lại đi làm việc cho Vinh Thăng, sẽ có nhiều chuyện liên quan đến công việc với nhau.
Vì thế cô chưa từng nghĩ phải tiết lộ điều gì với Vân Thiên Lâm cho dù anh có hỏii, nhưng mà Vân Thiên Lâm không phải là loại người thủ đoạn đó cho nên bọn họ mới có thể sống chung đến giờ. Với lại với khả năng của Vân Thiên Lâm cũng không cần cô phải làm gián điệp, nếu anh muốn biết thì chuyện dễ như trở bàn tay.
Bạch Hiểu Nguyệt chính mình vẫn chưa phát hiện ra, vị trí của Vân Thiên Lâm trong lòng mình nghiễm nhiên là người không gì không làm khó được anh. Trước mắt mới thấy, cô phát hiện là chưa có gì mà anh không làm được.
“Nếu không phải là em nói cho Vân Thiên Lâm với Lý Khanh Vũ, thì sao bọn họ có thể biết được anh đến đây đấu giá bút tích của Vương Hi Chi. Lý Khanh Vũ còn cố ý nâng giá, anh ta cho rằng Vinh Thăng không đủ tiền sao? Nếu bọn họ muốn chơi, thì ta đây cũng không ngán.”
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn dài dòng tốn nước bọt với Trình Lãng, cô hiểu bản thân mình, cô không làm chuyện gì trái với lương tâm là được. Trình Lãng muốn nói gì, muốn làm gì thì kệ anh ta, cô cũng sẽ không để bụng.
Mức giá còn nâng lên nữa, cuối cùng thì Vân Thiên Lâm cũng ra tay, lần đầu tiên ra giá đã lên vạn, một bức họa mà có thể lên đến mức giá này. Người chủ trì trên khán đài cũng đã kích động đến mức nói có chút lắp bắp.
Vân Thiên Lâm vừa xuất đầu lộ diện, Trình Lãng không ngần ngại mà ra giá .
vạn. Toàn bộ hội trường đều sôi nổi hẳn lên, bút tích cảu Vương Hi Chi lại có giá những đến .
Cuối cùng, vẫn là Trình Lãng ra giá cao hơn. Mục đích của anh không còn là bức họa nữa mà là muốn nâng giá lên nữa. Để chiếm được miếng đất mà mất những hai trăm triệu thì không đáng, sở dĩ Trình Lãng anh lại tiếp tục ra giá chính là muốn hai nhà bên kia tương tàn lẫn nhau, họ ra giá càng cao, lại càng có lợi cho anh.
Trình Lãng tràn đầy tự tin cho rằng Vân Thiên Lâm sẽ tiếp tục cùng anh tranh đoạt, nhưng qua nửa ngày vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Trình Lãng bắt đầu cuống lên. Bọn họ chẳng lẽ… “Hai trăm triệu lần một! Hai trăm triệu lần hai! Hai trăm triệu lần ba, hoàn thành!” Sau khi kết thúc, toàn bộ hội trường đứng lên vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh, chúc mừng chủ nhân mới của bút tích Vương Hi Chi sau đó cầm đi bàn bạc với Hạ tổng về mảnh đất. Mảnh đất ấy có nói giá cũng không cao bằng bức bích họa kia.
Vân Thiên Lâm ngồi ưu nhã trên ghế, thư thái uống trà, đột nhiên cảm thấy sao trà hôm nay so với trà hôm trước cũng tại buổi đấu giá này hương vị ngon hơn rất nhiều. Không biết sao anh lại thấy tâm tình anh đang rất tốt cho nên phong cảnh ngoài kia cũng thực hữu tình.
“Chúc mừng Trình tổng Vinh Thăng đã lấy được bút tích của Vương Hi Chi với giá hai trăm triệu, xem như hôm nay tôi chân chính thấy được sau lưng Vinh Thăng là Trình gia rất có thế lực. Chúc mừng Trạch thiếu, mời ngài lên khán đài.”
Ba người đồng thời đứng dậy nhưng biểu tình lại khác nhau.
Hiểu Nguyệt còn tưởng rằng, A Lâm đối với bức tranh này phải lấy cho bằng được, ai biết được anh lại giăng bẫy Trình Lãng, nhưng mà cô nhìn Trình Lãng, hình như không được vui lắm.