Không biết từ khi nào,đèn trên đầu giường bật sáng, xóa tan màu đen tĩnh mình trong phòng, còn tôi thì bị kẻ nào đó lăn qua lăn lại làm không ngừng, bình thường anh ấy ở trên giường đã mười phần cả mười là dã thú, huống chi bây giờ, trên người tôi là một con dã thú ăn phải xuân dược, tôi làm sao có thể là đối thủ của anh đây.
Tuy rằng anh ấy là một người thô bạo trên giường, vô cùng mãnh liệt, nhưng anh ấy nói được là làm được, qua lần đầu tiên hoang dã, những lần sau đó, sẽ làm rất bài bản, cuồng hoạt, khiến cho tôi cũng choáng váng đầu óc, làm cho tâm trí tôi mê loạn, hưởng ứng sự điên cuồng tới cực điểm.
Lần thứ n đạt đến cao trào, nam nhân trên người rốt cuộc cũng chịu rút « vũ khí nguy hiểm » ra khỏi người tôi, đem cả người tôi vẫn còn ẩm ướt ôm chặt trong lòng, liếm liếm vành tai tôi:“Có tiến bộ, không ngất xỉu giữa chừng!”
Tôi ỉu xìu vỗ vào vai anh,“Mỗi lần làm em ngất xỉu, anh rất tự hào thì phải.”
“Đương nhiên, như vậy càng chứng tỏ năng lực của anh.”
“Anh có muốn em viết áp phích tuyên truyền về năng lực của anh, dán ngoài cửa quán bar, khoe cho sướng?”
Anh cúi đầu cười,“Nếu em thật sự cảm thấy hài lòng với năng lực của anh, muốn khoe ra , anh không phải đâu!”
Tôi im lặng,“Tiêu Quân, anh là lưu manh sao?”
“Ân, có lẽ là thế, anh thích đùa giỡn với em.”Anh hoàn toàn đồng ý, gật gật đầu.
Thở dài, tôi quyết định không tranh luận những chuyện vô nghĩa với anh ta nữa,“Còn hơn anh, Tiêu lão đại mà còn bị người ta lừa đi ăn cùng cả buổi tối, đúng là nực cười.”
Tôi vốn chỉ định trêu anh ấy một chút, nào ngờ anh ấy trả thù lại, dùng sức kéo tôi ôm chặt , nhanh tới mực khiến cổ tay tôi tê buốt.
“Không phải « người ta lừa », mà là lợi dụng lòng tin của anh.”Giọng anh trầm thấp, miễn cưỡng giải thích.
Anh tà mị nói khẽ,tay chân bắt đầu không yên vị, khiến tôi không khỏi trợn mắt , trừng mắt nhìn người không biết xấu hổ này, nuốt nước miếng, khó khăn lắm mới hỏi nổi:“Ý anh là, anh bị bạn lừa sao, anh mà cũng bị bạn lừa, bạn nam hay bạn nữ vậy?”
Anh không hơn không giận, chỉ trừng mắt lườm tôi, nhanh chóng đáp lại, “ Đó không phải bạn anh!”
Ai ai cũng biết Tiêu Quân quan hệ rất rộng, mà nam nhân đa phần đều có sở thích làm những chuyện “không trong sáng”, tuy rằng tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, nhưng nghe chính miệng anh nói bị lừa, bị lừa đến tận đêm như vậy, ai mà biết đã xảy ra chuyện gì, nghĩ như vậy thật sự khiến tôi khó thở, bỗng cảm thấy đối với anh, tôi cũng chẳng khác gì một mặt hàng còn xài được!!
Ngồi bật dậy, giận dữ nói,“Không phải bạn bè mà lừa được anh đã khó, là bạn mà lừa được anh còn khó hơn! Tiêu Quân, anh đừng cho rằng em ngốc, nói thật cho em biết đi.”
Anh tựa một tay trên giường, một tay bịt chặt miệng tôi lại,“Nói nhỏ chút, đừng đánh thức mọi người dạy, sao em không chịu động não một chút nhỉ,nếu anh thật sự có đi “ngoại tình”, vậy nửa đêm có vụng trộm tới đây nữa không?Sống cùng anh bao lâu, vậy mà em vẫn không hiểu anh chút nào.”
Nghe anh biện giải như vậy, tôi cũng ngộ ra vài phần, cơn tức giận nhanh chóng tiêu tan,tôi mím môi, thì thào nói:“Vậy anh đi cùng “một đám người” làm gì?.”
“Chỉ là xã giao đơn thuần.”Anh thản nhiên trả lời.
“Nếu đã không thích thì sao không từ chối?”Anh vốn là một nam nhân thích làm theo ý mình, nếu anh ấy đã không thích, thì đừng mong mời được anh ấy,hơn nữa, đối với mấy chuyện ngồi bàn ăn nịnh nọt giả dối, anh ấy vốn rất ghét, vậy vì sao lại đồng ý đi?
Anh xoa đầu tôi, trong giọng nói chất chứa bao cảm xúc phức tạp:“Xã hội này, không phải việc gì cũng được như mình muốn .”
“Từ nay về sau, những kiểu xã giao kiểu này anh đừng tham gia nữa,em chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy thật ghê tởm.”Tôi thỏa hiệp nói, gối đầu vào vai anh.
“Đã biết, bà quản gia!”Anh nhẹ giọng đáp lại, vỗ khẽ vào đầu tôi,“Cùng đi tắm nào, để lát nữa ngủ cho thoải mái.”
Tôi giương mắt nhìn phía cửa sổ, rèm buông khẽ vắt sang, để lộ những tia nắng đầu tiên của ngày, bất đắc dĩ oán giận nói:“Anh quậy phá em cả đêm, còn nghỉ ngơi được sao. Ngủ cái rắm ấy.”
Anh dùng sức bế bổng tôi lên, hướng phòng tắm đi tới,“ Theo kinh nghiệm của anh, em toàn ngủ ban ngày.”
Tôi cười hắc hắc,“Đó là trường hợp bất đắc dĩ!”
Một đêm không ngủ, chẳng những thế còn phải vận động kịch liệt, vốn tưởng rằng tắm rửa xong sẽ được làm một giấc ngon lành, nhưng sự thật thì nào có như thế,trên giường lớn, hai người ôm nhau muốn tìm lại giấc ngủ, tôi bỗng chẳng còn muốn ngủ nữa, lục đà lục đục khiến anh phải vỗ nhẹ vào lưng,“Mau ngủ.”
“Ngủ không được,anh nói chuyện với em đi.”
Anh nhếch môi lên cười kỳ dị:“Thật ra, nếu em muốn yêu cầu “làm”, anh không từ chối đâu.”
Tôi bị bộ dạng của anh làm cho bật cười, nhăn mũi lại, hừ giọng,“anh có biết bộ dạng hiện giờ của anh giống gì không?”
“Không biết. Nhưng mà nhìn biểu tình của em, chẳng cần nghĩ cũng biết là không tốt đẹp gì!”
Tôi vui vẻ,“Hắc hắc, anh thật sự giống mấy lão dê già trong tiểu thuyết!”
Anh không phục, hừ giọng,“Em dám nói anh là lão dê già!”
Tôi có chút ngơ ngác nhìn ngắm sự sủng nịnh trong mắt anh,con ngươi đen lạnh lùng, có chút giảo hoạt, lại như chứa phong ba giông tô, cuốn chặt lấy tôi, khiến bản thân có muốn cũng chẳng thoát ra được.
Căn phòng tối, không gian tĩnh lặng, rèm vài che kín, chỉ lờ mờ hắt lên vài thứ hình thù nhạt nhòa, càng khiến không khí trong phòng thêm ái muội.
Sau một câu nói trong phút thiếu suy nghĩ chợt thốt ra,tôi hoàn toàn hiểu cái giá của sự lỡ miệng. Nhưng có một câu, tôi thực sự muốn nói, chỉ là vẫn chẳng đủ dũng cảm để thốt lên, lưỡng lự bao lâu, vậy mà chỉ trong phút chốc, lại buột miệng nói ra.
Tôi nói:“Tiêu Quân, em thích anh, thích lắm.”
Anh có nghe được, ban đầu còn cảm thấy nghi ngờ, sau đó liền giật mình, cuối cùng lại trở nên ngạc nhiên, có chút vui mừng,“Ngôn Tử ,em……”Giọng điệu của anh thật sự kích động, nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Anh càng thấy kích động, tôi càng ảo não. Vậy là sao chứ, rõ ràng những lời này là để đợi đến khi cầu hôn ,vì sao bây giờ lại nói ra như vậy thì còn gì là bất ngờ nữa, đúng là cái miệng hại cái thân!
Quên đi, đừng suy nghĩ nữa , [không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng], nếu đã lỡ lời rồi, vậy thì bây giờ cầu hôn luôn đi!
Nghĩ là làm, tôi xoay người bước xuống giường, mở ngăn kéo, lấy ra một hộp nhỏ bọc vải dạ, thiết kế tinh tế, nhỏ gọn, lại bước tới gần anh, chìa tay đưa hộp ấy cho anh,“Mở ra xem.”
Anh ngạc nhiên, ngắm nhìn hộp nhỏ trên tay, khẽ mở hộp màu trắng bạch ra, cảm giác có chút hồi hộp, dần dần nhíu mày cho tới khi chiếc hộp được mở hẳn ra, chiếc nhẫn tinh xảo, viên ngọc xanh lấp lánh hiện ra, anh chăm chú quan sát chiếc nhẫn, khóe môi nhếch lên.
Tôi cảm thấy trái tim trong lồng ngực đã muốn ngừng đập, khi anh mở hộp ra, một đôi nhẫn hiện ra trong ánh sáng nhạt nhòa, hắt lên tia sáng nho nhỏ càng khiến tôi bồi hồi.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt anh còn sáng hơn so với chiếc nhẫn, tiếp theo lại quay xuống nhìn cặp nhẫn trong hộp.
Để mặc anh lí giải dụng ý của tôi thế này, chắc tôi vỡ tim mất, đành đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích:“Tiêu Quân, chúng ta đã ở bên nhau ngần ấy năm, thật sự rất hợp nhau, hơn nữa chúng ta cũng không còn ít tuổi nữa, bà ngoại luôn luôn thúc giục, anh lại không chán ghét Ngôn Tiếu, cho nên, em…… Chúng ta kết hôn đi.”
Nói ra được nỗi lòng, tôi hít một hơi thật sâu,cảm thấy bỏ đi được tảng đá đè nặng bấy lâu, quả nhiên thoái mái hơn nhiều.
Tiêu Quân vẫn như cũ, không tỏ vẻ gì, chỉ cúi đầu đóng chiếc hộp lại, ngắm nhìn nó trong tay mình, thật lâu sau, mới khó khăn nói:“Ngôn Tử, bây giờ không được, anh không thể kết hôn cùng em” ( Nhím : Xong phim!!)
Trong lòng tôi cả kinh, lòng nhiệt huyết rực trào ban nãy trong phút chốc bị dội một gáo nước lạnh, vừa mới thoát ra khỏi tảng đá nặng nề, vậy mà một lần nữa, lại bị tảng đá nữa đè vào, thậm chí, còn là tảng đá nặng hơn rất rất nhiều!
Anh không muốn kết hôn với tôi!
Sự thật này khiến lòng tôi lạnh băng, trời biết, đối với chuyện cầu hôn này, tôi đã tốn bao nhiêu can đảm, thời gian, mà ngay từ đầu, tôi đã biết, phụ nữ đi cầu hôn đàn ông vô cùng đáng xấu hổ, nhưng bởi vì thích anh, muốn ở cùng anh, cho dù vứt đi sự rụt rè đó, cố gắng để nói ra chữ “kết hôn”, nhưng thật không ngờ, câu trả lời của anh lại là không thể, cho nên, lúc này, đối mặt với anh, tôi thật sự hoang mang, khó xử.
Vài năm nay, anh đối xử với tôi rất tốt, mọi người đều biết, suốt bốn năm chung sống, anh chỉ biết tới một mình tôi, ở trong lòng tôi, có lẽ đã sớm tự cho rằng anh thích tôi, anh là của tôi, cuối cùng đối tượng anh muốn kết hôn, vẫn không phải là tôi.
Hy vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, bây giờ tôi đã hiểu được câu này.
Hồi lâu sau, tôi khó khăn lắm mới nói ra thành tiếng, âm thanh khàn khàn, chực như sắp khóc,“Vì sao……Anh không thích em?”
Anh thở dài, ôm chặt tôi trong lòng,“Ngôn Tử, đừng hoài nghi bản thân, cũng đừng nghi ngờ anh,anh không từ chối em, chỉ là em hãy đợi thêm một thời gian nữa, hiểu chưa?”
“Vì sao phải đợi thêm một thời gian nữa, Tiêu Quân, anh có chuyện gì bất mãn với em sao?”Tôi không phải đứa ngốc,chắc chắn mấy ngày nay, anh có vẻ thần bí, có lẽ đã có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết, nhưng tôi không hỏi, tôi chỉ biết tin tưởng vào anh mà thôi.
Anh lắc đầu, gương mặt vẫn đượm sự mệt mỏi, lo lắng.
Có chuyện gì, chuyện gì nghiêm trọng đến mức không thể nói cho tôi biết?Tôi cũng biết, nếu đã lựa chọn tin anh, thì không nên tò mò, nhưng thật sự thì…..
“Tiêu Quân, anh nói thật cho em đi.”Trong đầu vốn đã không có tí tế bào văn chương nào, những gì tôi nói đều là suy nghĩ của mình, hoàn toàn không có chút hoa mỹ.“Em không quan tâm anh muốn báo ân báo oán gì hết, không cần anh trách nhiệm chó má gì hết, chỉ cần anh thích con người, bản chất của em thôi.”
Anh trầm mặc, trong phút chốc, tôi bỗng tự hỏi, liệu đó có phải câu trả lời của anh,chẳng lẽ, anh ở cùng tôi bấy lâu nay, thực chất cũng chỉ vì trách nhiệm thôi sao.
“Tiêu Quân?”
“Ngôn Tử,em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?”Anh đột nhiên hỏi, chủ đề hoàn toàn không liên quan gì.
“Ngày đó, cha em đỡ cho anh một nhát đao, lần đầu tiên gặp đó em khắc cốt ghi tâm, làm sao quên được.”
Anh lắc đầu, thở dài,“Không đúng, đó không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đúng là em không nhớ gì cả.”
Tôi 囧 , lục lọi trí nhớ của mình, tôi hoàn toàn chẳng nhớ gì hết, chẳng lẽ trước kia tôi từng gặp anh sao, hoài nghi nhìn anh, bắt gặp ánh mắt chứa đầy hoài niệm, tôi không cho rằng anh nói dối, lại cố gắng nhớ lại xem, vắt óc suy nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được gì, tôi chịu thua, đành buông xuôi nói,“Nếu trước đó chúng ta từng gặp nhau, chắc chỉ trong phút chốc thôi, em không nhớ gì cả!”
Anh lạnh lùng hừ một tiếng,“Vậy cái nghĩa khí “ giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha”em làm mỗi ngày trước kia đâu rồi?Hay là làm nhiều quá nên không nhớ mình đã giúp ai?”
Tôi líu lưỡi không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh, tâm tình phức tạp, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, cười to,“Nghĩa khí? Nói vậy … anh từng được em cứu sao?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha, thật không ngờ được, hóa ra Tiêu Quân từng được Ngôn Tử “ Mỹ nhân cứu anh hùng”!!