CHƯƠNG 129: CHUYẾN ĐI SUỐI NƯỚC NÓNG Đã lâu không ra ngoài nên Mai Thùy Hân rất hào hứng với chuyến đi suối nước nóng lần này. Cô mặc một chiếc áo lông màu đen, phối cùng quần bò màu xám, đi đôi bốt lông màu trắng. Mai Thùy Hân chuẩn bị ra ngoài. “Thùy Hân, cậu ăn mặc như vậy giản dị quá! Con gái trong công ty tớ đều ăn mặc cầu kỳ lắm, cậu mặc như vậy sẽ bị bọn họ làm lu mờ đi đấy.” Cẩm Tâm nhíu mày khi nhìn thấy trang phục của Mai Thùy Hân. Cô kéo Mai Thùy Hân vào phòng, đội thêm cho cô một chiếc mũ đỏ và choàng thêm một chiếc khăn cashmere màu xám nhạt, sau đó đẩy cô lên trước gương: “Xem này, mặc như vầy có phải là sáng sủa hơn không?” Quả thực, chiếc mũ đỏ trên đầu khiến gương mặt trắng nhợt của Mai Thùy Hân hồng hào hơn một chút. Đôi mắt trong suốt ánh lên cái nhìn lanh lợi cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, trang phục đơn giản, thanh lịch nhưng sành điệu khiến cho Mai Thùy Hân trong gương xinh đẹp vô cùng. Cẩm Tâm dẫn Mai Thùy Hân đi ngâm suối nước nóng thật ra là muốn giới thiệu cho giám đốc mới của mình. Tạ Thành Hưng, tốt nghiệp trường đại học nằm trong top mười thế giới, ba mẹ đều là giám đốc điều hành tại các doanh nghiệp nước ngoài, nhã nhặn đẹp trai, lại còn là một quý ông đích thực. Cẩm Tâm thấy anh ta rất xứng đôi với Mai Thùy Hân. Đã đến lúc Thùy Hân nên thoát khỏi sự ám ảnh của việc tự sát lần trước rồi. Đến cổng công ty, Cẩm Tâm đã thấy Tạ Thành Hưng đang đứng gọi điện thoại cạnh chiếc xe buýt du lịch ở phía xa xa. Tạ Thành Hưng thấy Cẩm Tâm dẫn theo một cô gái đến thì lịch sự chấm dứt cuộc gọi. “Hi, Cẩm Tâm, cô dẫn theo người nhà đi ngâm suối nước nóng à?” Tạ Thành Hưng lịch sự chào hỏi. “Đúng vậy, đây là bạn thân của tôi, Mai Thùy Hân. Thùy Hân, đây là giám đốc Tạ Thành Hưng của công ty tớ.” Tạ Thành Hưng và Mai Thùy Hân cùng chào hỏi nhau, cả hai đều sửng sốt. Tạ Thành Hưng sững sờ bởi vì cô gái đối diện rất đặc biệt. Sắc mặt tuy có tái nhợt, trông hơi u buồn nhưng đôi mắt lanh lợi đã bù lại tất cả. Đó là đôi mắt mà một khi đã gặp sẽ không thể nào quên được và cũng không thể diễn tả bằng lời. Cô gái này sở hữu một khí chất rất độc đáo, một khí chất mà anh chưa từng gặp. Tạ Thành Hưng cảm thấy rất bất ngờ, tuýp người tomboy, tính cách thoải mái như Cẩm Tâm, tại sao lại quen một người bạn như tinh linh thế này. Mai Thùy Hân sững sờ, bởi vì người đàn ông này sao lại có nét giống với Trần Hoàng Kiên vậy chứ! Dáng dấp thư sinh nho nhã, con ngươi màu hổ phách, còn rất phong độ nam tính nữa, tất cả đều giống Trần Hoàng Kiên nên cô bất chợt có cảm tình với Tạ Thành Hưng. Cẩm Tâm thấy vẻ mặt của Tạ Thành Hưng liền biết anh ta rất ấn tượng với Mai Thùy Hân. Cô chớp chớp đôi mắt to của mình, làm ra vẻ khó chịu: “Ôi da, Thùy Hân, tự dưng tớ đau bụng quá, tớ phải đến nhà vệ sinh đây. Giám đốc Tạ, anh dẫn Thùy Hân lên xe trước nhé, cô ấy không quen ai cả nên anh hãy quan tâm cô ấy nhiều vào đấy. Tôi sẽ ngồi xe sau. Bye bye.” Nói xong, cô liền chạy nhanh như chớp. Mai Thùy Hân kinh ngạc, vừa định nói ‘Cẩm Tâm, tớ đi cùng cậu’ thì Cẩm Tâm đã chạy xa rồi. “Cô Mai, tôi đưa cô lên xe nhé.” Nếu Cẩm Tâm đã giao cô cho anh thì Tạ Thành Hưng có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận Mai Thùy Hân rồi. “Cảm ơn!” Mai Thùy Hân lịch sự mỉm cười nhưng cô lại không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tạ Thành Hưng. Đôi mắt ấy quá giống Trần Hoàng Kiên! Xe đi trên đường hơi xóc nên Mai Thùy Hân cảm thấy choáng váng và buồn nôn. Từ trước đến nay cô chưa từng say xe, có thể đã lâu không đi đâu nên bây giờ ngồi xe lại bắt đầu thấy khó chịu. “Cô Mai, cô có khỏe không?” Tạ Thành Hưng quan tâm hỏi. Gương mặt trắng trẻo của cô lúc này đã tái nhợt, hàng chân mày nhíu chặt, đôi môi hồng cũng tái theo làm ai nhìn cũng thấy thương. “À, tôi không sao, chỉ hơi bị say xe một chút thôi, lát nữa là sẽ đỡ.” Mai Thùy Hân thấp giọng đáp. Cũng may là sắp đến suối nước nóng rồi. Mai Thùy Hân cảm thấy nếu phải đi thêm mười phút nữa thì có lẽ cô sẽ ói hết ra. “Thùy Hân, cẩn thận một chút.” Tạ Thành Hưng đỡ Mai Thùy Hân xuống xe. Không biết từ lúc nào, xưng hô đã từ cô Mai biến thành Thùy Hân. Trịnh Thiên Ngọc và Bùi Tuấn cũng đã lái xe tới nơi. Hai người đang đứng hút thuốc cạnh xe chờ mọi người đến đông đủ. Trịnh Thiên Ngọc hút thuốc nhưng ánh mắt luôn ngóng nhìn lên hai chiếc xe buýt đang nối đuôi chạy vào. Mai Thùy Hân và Cẩm Tâm hẳn là đang ngồi ở chiếc xe sau. Bỗng nhiên, trái tim của Trịnh Thiên Ngọc đập nhanh hơn một nhịp. Là chờ mong pha chút sợ hãi. Anh sợ không khống chế được chính mình, nên lần này cố ý dẫn theo bạn gái mới là để Mai Thùy Hân biết, anh sẽ không làm phiền cô nữa. “Thiên Ngọc, anh đang nhìn cái gì vậy?” Cô nàng người mẫu 17 tuổi Lily hỏi Trịnh Thiên Ngọc nhưng anh như không nghe thấy, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt thứ hai với ánh mắt mất hồn. Trịnh Thiên Ngọc dụi tắt thuốc, liếc nhìn Lily nhưng không nói gì. Lily là người mẫu mới vào nghề, dáng người cực kỳ quyến rũ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất phóng đãng, thuần thục kỹ năng bám dính. Hiện tại, Trịnh Thiên Ngọc thích được phụ nữ bám dính, ấy thế nhưng Mai Thùy Hân lại chẳng như vậy nên khiến anh cảm nhận được sự thất bại sâu sắc. Lily đang định tiếp tục làm nũng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc, cô liền kinh ngạc. Ánh mắt này là sao? Ánh mắt ấy rõ ràng là đang giận dữ và ghen tuông mãnh liệt, những cảm xúc ấy đan xen lẫn nhau trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Đôi mắt u ám của anh như đang bùng lửa, nếu nó là một ngọn đuốc thì nhất định có thể thiêu rụi cả thế giới! Lily che miệng sợ hãi, không dám lên tiếng nữa. Cô dõi theo ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc, nhìn chiếc xe buýt. Một cô gái cao ráo mảnh mai, da trắng đang được một người đàn ông khôi ngô tuấn tú dìu xuống xe. Cô gái đó khoác trên người một chiếc áo lông, mặc quần bò màu xám, đội mũ đỏ, vô cùng nổi bật giữa tuyết trắng. Trịnh Thiên Ngọc vừa nhìn đã nhận ra Mai Thùy Hân giữa đám đông. Có điều anh thật sự không ngờ, nhanh như vậy, Mai Thùy Hân đã tìm được bạn trai mới. Người đàn ông đó dìu cô cẩn thận từng ly từng tý, trông có vẻ rất sợ cô bị trượt chân té. Dù sao cũng chỉ là tuyết thôi mà, có cần phải bám dính lấy nhau như vậy không? Trịnh Thiên Ngọc tức giận phừng phừng, anh siết chặt gương chiếu hậu như muốn bẻ gãy nó! Bùi Tuấn cũng nhận ra sự khác lạ của Trịnh Thiên Ngọc. Anh nhìn theo ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc và cũng hơi kinh ngạc, đó chẳng phải là giám đốc mới được bổ nhiệm của công ty anh sao? Tại sao lại đi cùng với Mai Thùy Hân? Anh nhíu mày, có lẽ là do Cẩm Tâm giới thiệu. Cô nhóc này sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao? Anh dõi mắt tìm Cẩm Tâm khắp nơi, rốt cục cũng tìm thấy cô giữa đám đông. Bùi Tuấn thầm mỉm cười, mấy tháng nay vì đi công tác khắp nơi nên nhịn đã lâu, lần ngâm suối nước nóng này nhất định phải ‘ăn’ Cẩm Tâm mới được. Hóng gió được một lúc, Mai Thùy Hân cũng cảm thấy đỡ hơn. Cô ngước nhìn Tạ Thành Hưng mỉm cười: “Cảm ơn anh, giám đốc Tạ, cảm ơn anh đã luôn quan tâm đến tôi. Thật ngại quá.” Tạ Thành Hưng ngắm nhìn gương mặt thanh thoát nhỏ nhắn của Mai Thùy Hân, trong lòng rất vui: “Đừng khách sáo như vậy, đó là chuyện nên làm mà. Sau này cứ gọi tôi là Thành Hưngnhé.” “Cũng… được. Cảm ơn anh, Thiếu Hàng.” Mai Thùy Hân mỉm cười rồi cảm ơn Tạ Thành Hưng lần nữa, nhưng bỗng nhiên như có thần giao cách cảm, cô đột nhiên ngoảnh lại và nhìn sang bên phải. Vừa ngoảnh lại nhìn cô liền sững sờ tại chỗ. Trịnh Thiên Ngọc. Là Trịnh Thiên Ngọc. Trịnh Thiên Ngọc đang ôm một cô gái cực kỳ xinh đẹp trong lòng và đang trò chuyện cùng Bùi Tuấn, anh liếc nhìn đoàn người sau đó nhìn cô chằm chằm. Tim Mai Thùy Hân run lên. Đã ba tháng rồi, cô cho rằng mình đã bình tĩnh lại. Thế nhưng vừa gặp lại, cô liền nhận ra mình chưa quên được anh! Trong lòng chua xót, cô bỗng dưng mốn khóc, Mai Thùy Hân không biết tại sao mình lại như vậy. Cô chỉ cảm thấy người con gái mà anh đang ôm ấp cực kỳ chướng mắt. Vừa chướng mắt vừa đau lòng. Khi màn đêm buông xuống, những buổi tối mà cô mất ngủ cũng là khi cô cố gắng muốn quên đi anh, nhưng chỉ vì không cách nào làm được mà cô đã đau khổ, còn Trịnh Thiên Ngọc thì đã sớm quên cô để có người mới rồi. Mai Thùy Hân thở dài. Như vậy cũng tốt. Chẳng phải cô đã cầu xin Trịnh Thiên Ngọc buông tay sao? Hiện tại Trịnh Thiên Ngọc thực sự buông tay rồi thì hà cớ gì cô vẫn còn đau khổ? Một người đàn ông có dục vọng mãnh liệt như Trịnh Thiên Ngọc không thể nào không có phụ nữ bên cạnh. Không có cô thì hiển nhiên sẽ tìm đến người phụ nữ khác. Thấy Mai Thùy Hân quay lại nhìn mình nhưng Trịnh Thiên Ngọc không hề tránh né ánh mắt, nhìn thẳng vào mắt cô. Mai Thùy Hân… gầy đi rồi. Cô gái bé nhỏ ấy hình như lúc nào cũng gầy như vậy, chẳng lẽ cô không thể tự vỗ béo mình thêm một chút sao? Trịnh Thiên Ngọc bất mãn nhíu mày. Nhưng khi nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô, ánh mắt của anh lại trở nên âm u và lạnh lẽo. Sắc trời đã tối nên mọi người về phòng trước để cất đồ, sau đó mới tập trung tại nhà hàng để ăn cơm. Không thể không nói Bùi Tuấn rất hào phóng, tất cả nhân viên đều được ở phòng đơn, bảo đảm ai cũng có không gian riêng tư. Mai Thùy Hân thu dọn xong đồ đạc liền đến phòng của Cẩm Tâm để tìm cô ấy. Lần này thật khó hiểu, Mai Thùy Hân là người nhà của Cẩm Tâm nên lẽ ra phải ở phòng kế bên phòng của Cẩm Tâm nhưng người tổ chức lại sắp xếp phòng của Mai Thùy Hân và Cẩm Tâm ở rất xa. Mai Thùy Hân ở lầu ba, Cẩm Tâm ở tận lầu năm. Thang máy mở ra, Mai Thùy Hân đang định đi vào thì đứng sững tại chỗ. Trong thang máy là Trịnh Thiên Ngọc và cô bạn gái mới của anh. Cô bạn gái mới mặc một chiếc áo khoác lông chồn trắng tinh, tuy còn trẻ nhưng đã ăn mặc trang điểm theo phong cách quý phái, sang trọng. Đẹp thì có đẹp nhưng lại có hơi phô trương. Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc như dao cạo của Trịnh Thiên Ngọc lúc nào cũng khiến Mai Thùy Hân đau nhói từ tận đáy tim. Mai Thùy Hân yên lặng rũ mắt xuống, cô miễn cưỡng mỉm cười: “Hai người đi trước đi.” Lily thoáng cái đã nhận ra, đây là cô gái mà vừa rồi Trịnh Thiên Ngọc đã nhìn chằm chằm ở bãi đỗ xe. Nhìn ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc là biết anh và và cô gái này có mối quan hệ không bình thường. Cô gái này trông thì xinh xắn, dễ thương thôi, dựa vào gì mà đòi tranh giành với cô ta chứ? Lily không phục. Cô ta giơ tay ngăn cửa thang máy đóng lại rồi giả vờ cười ngây thơ: “Chị gái không cần phải khách sáo như vậy đâu. Chị vào đi!” Mai Thùy Hân nghĩ Lily có lòng tốt mời nên cũng thản nhiên cảm ơn một tiếng rồi bước vào thang máy. Thang máy chầm chậm đi lên. Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân đều không nói gì còn Lily thì khoác tay Trịnh Thiên Ngọc nói không ngớt. Đến tầng năm, Mai Thùy Hân đang định bước ra khỏi thang máy thì phía sau vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Có bạn trai mới rồi à?” Trịnh Thiên Ngọc giả vờ bình thản khi nói những lời này nhưng thật lòng anh rất căng thẳng. Mai Thùy Hân trả lời Trịnh Thiên Ngọc nhưng vẫn không quay lại: “Không phải, người vừa nãy là đồng nghiệp của Cẩm Tâm.” Nói xong, cô liền bước ra khỏi thang máy. Trong thang máy, tâm trạng của Trịnh Thiên Ngọc bỗng nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều. Anh đang cực kỳ mong đợi chuyến đi suối nước nóng lần này.