CHƯƠNG 132: TRỐNG RỖNG Thùy Hân cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, cơ thể càng ngày càng nóng, đầu cô cảm thấy choáng váng, không đúng, không đúng, Mai Thùy Hân gắng hết sức để bản thân tỉnh táo lại. Vốn dĩ đang yên lành, uống xong ly rượu của Trịnh Thiên Ngọc liền trở thành như vậy. Có phải là Trịnh Thiên Ngọc đã làm gì đó với ly rượu này hay không? Cô quá ngây thơ rồi! Đúng là không nên dễ tin tưởng tên Trịnh Thiên Ngọc kia! Anh ta là loại người như nào, cô nên biết rất rõ mới đúng! Đôi mắt của Mai Thùy Hân dần nhòe đi, hai má nhợt nhạt cũng đỏ ửng lên, cả người trông vô cùng quyến rũ. Cổ họng cô lúc này vừa khô, vừa khàn, rất muốn uống một ly nước lạnh để xua tan cái cảm giác nóng bức này, Mai Thùy Hân run rẩy nói: “Trịnh Thiên Ngọc, anh rốt cuộc đang giở trò gì? Anh bỏ gì vào rượu rồi?” Nghe thấy giọng nói hổn hển của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc cũng không nhịn được nữa, đẩy chiếc ghế ra, bước về phía Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân rất muốn chạy trốn, nhưng cơ thể cô lại mềm yếu vô cùng, chẳng có chút sức lực nào! Trịnh Thiên Ngọc cũng không nhịn được nữa! Anh cúi người xuống, nhắm chuẩn xác, ngậm lấy đôi môi của Mai Thùy Hân rồi mút mạnh lấy. Anh vừa hôn cô mãnh liệt vừa trầm giọng nói: “Thùy Hân, anh rất nhớ em… em có biết không? Anh rất nhớ em, nhớ đến mức sắp phát điên lên rồi…” Những lời yêu thương nóng bỏng vang lên bên tai Mai Thùy Hân: “Thùy Hân, sao em lại nhẫn tâm như vậy… nói không gặp liền không gặp… đồ yêu tinh nhà em… nhất định không nhớ đến anh… một phút cũng không, có đúng không?” Dần dần ý thức của Mai Thùy Hân trở nên mơ hồ, cô căn bản không nghe rõ Trịnh Thiên Ngọc đang nói những gì. Chỉ biết giọng anh mang theo sự đau đớn, vui mừng, và cả nhớ nhung, mạnh mẽ chui vào trong trái tim cô. *** Cẩm Tâm và Bùi Tuấn đang vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên quay đầu lại không thấy Mai Thùy Hân đâu nữa. Cẩm Tâm có chút sốt ruột: “Nơi này chỗ nào cũng tối như hũ nút, Thùy Hân dừng đi lạc chứ, chúng ta đi tìm cô ấy thôi!” Khó khăn lắm Bùi Tuấn mới có cơ hội được ở chung với Cẩm Tâm, đương nhiên anh không muốn đi tìm Mai Thùy Hân rồi. “Không sao, công ty chúng ta bao hêt nơi này rồi, công tác an ninh rất tốt. Thùy Hân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em không nhìn ra sao, cô ấy không muốn làm ‘bóng đèn’ giữa chúng ta.” Bùi Tuấn nở một nụ cười xấu xa. “Bóng đèn gì chứ, đừng có nói linh tinh!” Cẩm Tâm nghe được ra ý trong lời nói của Bùi Tuấn, mặt cô hơi đỏ lên. May mà trời tối, chắc là Bùi Tuấn sẽ không nhìn thấy rõ sắc mặt cô. Những bông tuyết bay nhẹ dưới ánh đèn, đẹp giống như một bức tranh. Cẩm Tâm vốn có vài phần tính cách con trai, thấy cảnh đẹp đó, đòi xuống khỏi ván gỗ, đi xuống con đường phía dưới chơi tuyết. Bùi Tuấn nhìn Cẩm Tâm, ánh mắt cưng chiều, anh bước xuống nền tuyết trước, sau đó đưa tay ra hướng về phía Cẩm Tâm. Cẩm Tâm đỏ bừng mặt, trừng mắt với Bùi Tuấn: “Làm gì? Muốn lợi dụng sờ cô nương đây à?” Bùi Tuấn cười tít mắt nhìn Cẩm Tâm: “Đúng vậy, hoa cô nương, mau nhảy xuống đây với bổn thiếu gia nào.” Đây rõ ràng là đang tán tỉnh mà! Cẩm Tâm đánh vào tay Bùi Tuấn, cũng không thèm nhìn mà nhảy xuống dưới nền tuyết! Những người đến tắm suối nước nóng đều đi guốc gỗ mà loại guốc này không có tính co dãn, Cẩm Tâm lại nhảy xuống quá vội vàng, cơ thể mất thăng bằng nghiêng về một phía. Bùi Tuấn đưa tay ra kịp lúc, ôm lấy Cẩm Tâm vào lòng một cách vững vàng.. “Này! Làm gì đấy, mau buông tay ra!” Cẩm Tâm cũng không cảm thấy biết ơn vì Bùi Tuấn đã đỡ lấy cô! Cô đã sớm biết người đàn ông này tâm địa không được tốt mà! “Không buông! Tôi lạnh lắm, cơ thể em lại ấm áp.” Bùi Tuấn cười, híp đôi mắt đào hoa nhìn Cẩm Tâm. “Cái gì? Cơ thể của anh ấm hơn của tôi đấy nhé!” Cẩm Tâm ngốc nghếch đưa tay ra chạm vào lồng ngực Bùi Tuấn. Thấy chưa, nóng hừng hực vậy mà! Rõ ràng là nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn của cô! Bùi Tuấn cười thầm trong lòng, cô nhóc này sao lại ngây thơ vậy chứ? Còn sờ mó lung tung trên người anh nữa! “Này nhóc, em có biết mình đang làm gì không đấy?” Bùi Tuấn có ý tốt nhắc nhở. “A!…” Cẩm Tâm ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy ánh sáng tinh quái trong mắt Bùi Tuấn,cô mới ý thức được mình đã bị lừa rồi! “Tên lưu manh nhà anh! Mau thả tôi xuống!” Cẩm Tâm mạnh mẽ giãy khỏi lồng ngực của Bùi Tuấn. “Ai lưu manh? Hình như người vừa nãy lợi dụng sờ soạng tôi là em!” Bùi Tuấn cảm thấy trêu chọc Cẩm Tâm rất vui, đấu võ miệng với cô cũng là một loại hưởng thụ: “Đáng thương cho sự trong trắng tôi giữ gìn suốt 27 năm! Cứ như vậy mà bị em hủy hoại rồi! Em phải chịu trách nhiệm đấy!” Bùi Tuấn làm ra dáng vẻ rất oan ức, nhưng đôi mắt đào hoa lại ngập tràn ý cười. “Anh…!” Cẩm Tâm không biết phải nói gì. *** Đã tự nhủ không dây dưa gì với người đàn ông này nữa rồi mà? Tại sao lại như vậy chứ? Không! Không được! Đây không phải điều mà cô muốn! Vực dậy tia ý chí tỉnh táo cuối cùng trong lòng, Mai Thùy Hân chống tay lên lồng ngực cứng rắn của Trịnh Thiên Ngọc: “Đừng mà!” Trịnh Thiên Ngọc cười một cách xấu xa: “Đừng mà cái gì? Thùy Hân, đừng có tự lừa mình dối người nữa!” Mặt Mai Thùy Hân càng đỏ hơn. Cố gắng duy trì sự tỉnh táo của mình, cô gắng gượng để giọng nói của mình lạnh lùng hơn: “Trịnh Thiên Ngọc, anh hiểu rõ mà, hai chúng ta không yêu nhau, không thể làm những chuyện mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm được!” Trịnh Thiên Ngọc giữ chặt lấy cằm của Mai Thùy Hân: “Ai nói chúng ta không yêu nhau?” Con ngươi sâu thẳm đỏ lên, anh nhìn người phụ nữ trước mắt mình, đau lòng vì câu nói “chúng ta không yêu nhau” của cô. Lúc này, anh rất chắc chắn, anh vẫn còn yêu Mai Thùy Hân, anh yêu cô, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy, và tương lai vẫn vậy, đời này tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nhưng mà người phụ nữ này, lại dám nói cô không yêu anh! Hết lần này đến lần khác. Cô rời khỏi vòng tay của anh khiến anh vô cùng đau lòng. Không! Anh không thể chịu đựng được nếu để cô rời đi một lần nữa! Anh muốn cô phải thuộc về anh! Ngay bây giờ! Đôi bàn tay nóng rực lại một lần nữa vuốt ve tấm lưng mềm mại, trắng mịn của Mai Thùy Hân, nhẹ giọng giống như đang dỗ dành trẻ con, giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc dịu dàng đến mức khó tưởng tượng nổi: “Thùy Hân, anh yêu em. Đừng từ chối anh, có được hay không?” Nghe giọng nói dịu dàng hiếm thấy của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh có sự thâm tình, đến mức có thể nhìn thấy được cả sự đau khổ trong đó. Trái tim Mai Thùy Hân không khỏi run lên, nhịp tim bị lay động bởi ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc. Ngay sau đó, Mai Thùy Hân lại lập tức tỉnh táo. Tình yêu của Trịnh Thiên Ngọc? Thứ đó quá mạnh mẽ, quá nặng nề, cô căn bản không thể tiếp nhận nổi! Cô là một người độc lập, có tự tôn và cá tính của mình, cô vốn không thể tiếp nhận được tình yêu giống như chơi búp bê và thú cưng đó của Trịnh Thiên Ngọc. Anh muốn giam giữ cô, để cô trở thành tình nhân của anh sao? Tuyệt đối không thể. Hít sâu một hơi, Mai Thùy Hân ngước mắt lên nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Trịnh Thiên Ngọc, anh nên hiểu rõ, tôi không thể làm tình nhân của anh!” Trịnh Thiên Ngọc ôm chặt Mai Thùy Hân vào lòng: “Ai nói anh muốn em làm tình nhân của anh? Anh muốn cưới em. Thùy Hân, gả cho anh đi!” Mai Thùy Hân kinh ngạc đến mức toàn thân run rẩy. Cô ngước lên nhìn Trịnh Thiên Ngọc, đôi môi của anh liền áp xuống. Thuốc bắt đầu phát tác, đầu óc của Mai Thùy Hân lúc này chỉ còn một mảng trống rỗng…