CHƯƠNG 144: CƯNG CHIỀU Ách? Mai Thùy Hân rất ngạc nhiên, cái tên Lâm Nhất Phong này cô không hề có ấn tượng gì. Vắt óc suy nghĩ mãi cũng không có bất cứ ấn tượng nào với người tên là Lâm Nhất Phong. Lâm Nhất Phong thấy bộ dáng Mai Thùy Hân vừa hoang mang lại lúng túng, trong lòng có một chút mất mát, nhưng vẫn cười dịu dàng: “Thùy Hân, cô đến từ thời sự T, tôi là thời sự S, có một năm chúng ta cùng hợp tác, kết quả là nửa đường cô đã ngủ thiếp đi…” A, Mai Thùy Hân cuối cùng cũng nhớ lại. Khi đó cô vẫn đang làm ba công việc, bị Nhạc Nhạc kéo đi tham gia quan hệ hữu nghị, vì quá mệt mỏi nên cô không tự chủ được mà ngủ thiếp đi, khiến mọi người bật cười. Mai Thùy Hân đỏ mặt: “Thật ngại quá, vừa rồi thật sự không nhớ ra.” Lâm Nhất Phong nhìn khuôn mặt thanh tú và ngọt ngào của cô, ánh mắt hơi hoảng hốt. Lúc trước, chính là khuôn mặt hồn nhiên ngủ của Mai Thùy Hân đã làm hắn rung động. Hắn nghĩ muốn theo đuổi cô, thế nhưng cô vẫn luôn rất bận, bận đến mức căn bản hắn không có cơ hội ra tay. Về sau, lại nghe nói cô được người ta bao nuôi, sau đó nữa cô lại hoàn toàn biến mất khỏi trường học… Lâm Nhất Phong không thể ngờ hắn lại may mắn như vậy, năm năm sau, Mai Thùy Hân lại tự mình tìm đến, và sắp trở thành nhân viên của hắn. Mai Thùy Hân bị Lâm Nhất Phong nhìn đến mức mất tự nhiên, đành phải cười hỏi hắn: “Tổng giám đốc Lâm, nếu như không còn việc gì tôi có thể đi không?” Lâm Nhất Phong gật gật đầu: “Hôm nay là ngày Gia Ứng mở cửa tham quan, cô có thể ghé thăm các nơi một chút, trước tiên hãy tìm hiểu về văn hóa và cơ cấu của công ty.” Tốt như vậy sao? Mai Thùy Hân rất vui vẻ: “Được, cám ơn anh đã nói cho tôi biết.” Gia Ứng mở cửa tham quan cả ngày, Mai Thùy Hân muốn tìm hiểu đầy đủ mọi thứ về công ty nên cô ngây ngốc đến cuối cùng. Lúc đi đến cửa Gia Ứng, Mai Thùy Hân mới thấy sầu não. Bên ngoài trời đang mưa. Buổi sáng lúc đi mặt trời còn chói chang, cô căn bản không mang theo ô. Được rồi, có một trạm xe buýt cách đó không xa, trước tiên hãy tạm tránh mưa ở đó, nếu may mắn còn có thể chen lên xe buýt và mau chóng trở về. Bụng cô đã đói cồn cào. Mai Thùy Hân cầm túi xách che lên đỉnh đầu chạy về phía trạm xe buýt, may là trời không mưa quá lớn. Một mình cô đứng ở trạm xe buýt vắng vẻ, nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt. Đột nhiên, một chiếc xe màu đen từ phía đối diện đi tới, đèn xe chiếu sáng lóa mắt cô. “Thật sự là không có tố chất, xe cá nhân vậy mà chiếm dụng làn đường của xe buýt.” Mai Thùy Hân nhỏ giọng thầm thì một câu, cũng không thèm quan tâm. Nhưng chiếc xe lại im bặt dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, một cái đầu của người đàn ông nhô ra từ trong cửa xe: “Mai Thùy Hân, lên xe!” Là Trịnh Thiên Ngọc. Mai Thùy Hân vừa ngạc nhiên lại vừa xấu hổ. Bộ dạng của cô bây giờ nhất định rất chật vật, tóc bị gió thổi bay đến rối bời, váy cũng bị dầm mưa ướt dính chặt lên cơ thể. “Không cần, tôi đi xe buýt là được.” Mai Thùy Hân nhanh chóng từ chối. Trịnh Thiên Ngọc không nói lời nào, đôi mắt u ám sắc bén nhìn chằm chằm vào người cô: “Lên xe đi, tôi cũng không ăn thịt cô!” Sự bá đạo và cường thế một lần nữa lại tới. Mai Thùy Hân bất đắc dĩ nhíu mày, bướng bỉnh lại nổi lên: “Tôi đã nói là không cần, Trịnh tổng xin cứ tự nhiên.” Cô dứt khoát quay mặt đi, không thèm quan tâm đến hắn. Vốn cho rằng trải qua thời gian năm năm, tính tình của hắn đã trầm ổn hơn trước rất nhiều, kết quả là bản chất bên trong con người của hắn vẫn không thể thay đổi. Trịnh Thiên Ngọc nhìn cô chằm chằm, thần sắc trong đôi mắt thay đổi vài lần, khéo miệng mím chặt. Đang trong lúc giằng co, Lâm Nhất Phong cầm ô chạy tới: “Mai Thùy Hân, quả nhiên là cô, tại sao muộn như vậy cô mới rời đi?” Trên tay Mai Thùy Hân vẫn còn dán nhãn vàng của người đến phỏng vấn, là cô quên chưa gỡ ra, Lâm Nhất Phong rất tự nhiên đưa tay ra giúp cô xé đi. Trịnh Thiên Ngọc ngồi ở trong xe, nhìn động tác của Lâm Nhất Phong, ngón tay cầm vô lăng tăng dần sức mạnh, gân xanh nổi lên. Lâm Nhất Phong căn bản không để ý tới Trịnh Thiên Ngọc đang ở trong xe bên đường, chu đáo đưa ô cho Mai Thùy Hân: “Xe tới rồi, cô mau lên xe đi, nhanh về nhà thay lại bộ quần áo ướt, đừng để bị ốm.” Bị Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm về phía cô và một người đàn ông khác nói chuyện, Mai Thùy Hân cảm thấy không được tự nhiên, muốn trả chiếc ô cho Lâm Nhất Phong: “Không cần, xe buýt lái đến cửa tiểu khu của tôi, rất thuận tiện.” Xe đi tới, Lâm Nhất Phong không nói câu nào đẩy cô lên xe: “Đừng ngại, mau về đi.” Mai Thùy Hân lên xe buýt, Lâm Nhất Phong vẫn đứng yên một chỗ vẫy tay về phía cô. Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên từ từ di chuyển xe, sau đó đạp một đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe gầm lên đi qua Lâm Nhất Phong, bánh xe cuốn bùn nước lên, bắn tung tóe vào người Lâm Nhất Phong. Trịnh Thiên Ngọc rõ ràng là cố ý! Mai Thùy Hân nhìn thấy rất rõ, tức giận đến mức muốn bật cười. Trịnh Thiên Ngọc thật sự là không thay đổi một chút nào! Bá đạo, ngây thơ, hoàn toàn giống như trước đây! Chiếc xe màu đen lái từ từ về biệt thự nhà họ Trịnh, một lát sau, Trịnh Thiên Ngọc xuất hiện ở cửa ra vào với tình trạng quần áo ẩm ướt. Thím Trương mở cửa giật nảy mình: “Cậu chủ, sao cậu lại bị ướt như vậy? Nhanh đi thay quần áo đi, tôi nấu cho chậu bát canh gừng!” “Không cần.” Trịnh Thiên Ngọc trầm mặt, lông mày viết lên hai chữ cô đơn, trực tiếp đi thẳng vào. Thím Trương vội vàng cười nói: “Cậu chủ, cô Hướng tới, cô ấy nấu canh mang tới cho cậu, đang ở bên trong chờ đấy!” Trịnh Thiên Ngọc khẽ nhíu mày, bước chân hơi dừng lại. Trong lòng Thím Trương khẽ thở dài. Cô Hướng cái gì cũng tốt, nói về ngoại hình, gia đình, tính cách đều là có một không hai, nhưng cậu chủ lại vẫn luôn lạnh nhạt với cô ấy. “Thiên Ngọc! Anh đã về! Ôi, sao lại ướt hết như vậy? Trong xe của anh không phải có ô sao?” Hướng Như Lan chào đón hắn với nụ cười tươi trên mặt, nhưng khi thấy quần áo trên người hắn ướt đẫm, đột nhiêu nhíu mày lại. Trịnh Thiên Ngọc nhìn cô một cái, ánh mắt hơi trống rỗng, giọng nói buồn bã ỉu xìu: “Quên dùng!” Trời mưa và trong xe của hắn có ô, nhưng hắn lại quên dùng? Hướng Như Lan cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi. Phải thất thần đến mức nào mới có thể quên như vậy? Nhanh chóng giúp Trịnh Thiên Ngọc cởi áo khoác, sau đó đẩy hắn lên lầu: “Anh nhanh đi tắm nước nóng đi, em mang canh ấm tới, một lát nữa phải uống ngay khi còn nóng.” Tiến vào phòng ngủ, Hướng Như Lan lại giúp Trịnh Thiên Ngọc lấy áo choàng tắm ở trong tủ quần áo. Trịnh Thiên Ngọc đứng ở bên cạnh nhìn cô, cố gắng ngăn chặn, trong lòng đang mất dần sự kiên nhẫn: “Tôi tắm rửa, cô không đi ra ngoài sao?” Hướng Như Lan nghe ngoái nhìn sau đó cười một tiếng: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy…” Trịnh Thiên Ngọc nhíu mày, bắt đầu cởi quần áo. Quần áo trong bị ném xuống sàn nhà, lộ ra bộ ngực trần trụi cường tráng màu lúa mì. Hắn bắt đầu cởi bỏ thắt lưng, vốn nghĩ rằng Hường Hám Vi sẽ vội vàng tránh đi, nhưng ngược lại cô ta lại cười tiến đến gần: “Hay là em giúp anh được không?” Đầu ngón tay trắng nõn chạm vào thắt lưng, nhẹ nhàng ấn một cái, thắt lưng được mở ra. Bàn tay nhỏ của Hướng Như Lan từ từ trượt xuống dưới, như có như không xoa xoa phần thân dưới của Trình Thiên Ngọc, giúp hắn cởi bỏ quần dài. Một mùi hương quen thuộc bay vào chóp mũi, đột nhiên Trịnh Thiên Ngọc bắt lấy cánh tay Hướng Như Lan: “Cô dùng nước hoa gì?” Hướng Như Lan nũng nịu cười một tiếng: “Vừa rồi em nhìn thấy một bình nước hoa ở trong hốc tối của phòng ngủ, giống như đã để đó nhiều năm rồi, nhìn cái bình rất đẹp nên em lấy ra xịt một chút, không ngờ nó rất dễ chịu.” Đôi mắt Trịnh Thiên Ngọc lập tức trở nên lạnh lẽo và khát máu: “Thím Trương không nói với cô là không được chạm vào bình nước hoa kia?” Nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc như vậy, Hướng Như Lan có chút sợ hãi, đành phải nũng nịu dính vào người Trịnh Thiên Ngọc: “Thiên Ngọc, vì sao lại nổi giận như vậy? Không phải chỉ là một bình nước hoa hết hạn thôi sao? Người ta chi tò mò một chút nên mới xịt thử thôi.” Thân thể Hương Như Lan mềm mại cọ vào lồng ngực Trịnh Thiên Ngọc, mùi hương quen thuộc thấm vào chóp mũi khiến nhịp của tim tăng tốc. Năm năm, hắn đã năm năm không ngửi được mùi hương này. Đó là bình nước hoa mà Mai Thùy Hân thích dùng, sau khi cô rời đi, hắn nhớ cô đến da diết, đến mức xịt một chút lên chiếc gồi đầu của mình để ngửi. Ngửi được mùi thơm nhàn nhạt kia, giống như cô vẫn đang ở bên cạnh hắn, chỉ có như vậy hắn mới có thể ngủ yên. Hướng Như Lan thấy sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc có chút hòa hoãn, nghĩ là sự nũng nịu tấn công của cô có hiệu quả, càng cố gắng cọ vào lồng ngực của hắn: “Thiên Ngọc, đừng giận em, em cũng không phải cố ý…” Trịnh Thiên Ngọc nhắm mắt lại để mùi hương quen thuộc kia bao quanh lấy mình. Bàn tay nhỏ của Hướng Như Lan từ từ xoa vào lồng ngực của Trịnh Thiên Ngọc, từ từ lượn vòng tròn trên đó. “Thùy Hân!” Trịnh Thiên Ngọc gọi nhỏ một tiếng, đột nhiên tiến lại cắn vào cổ Hướng Như Lan. Hơi đâm nhói một chút nhưng kích thích lại càng nhiều hơn. Đối với Hướng Như Lan mà nói, Trịnh Thiên Ngọc chính là một câu đố, điều này lại càng kích thích khát khao chinh phục của cô.