CHƯƠNG 147: MỘT ĐIỀU KIỆN Mai Thùy Hân giống như có chút bất lực mà nhả răng ra, Trịnh Thiên Ngọc như đang nhận được sự cổ vũ lớn lao, đầu lưỡi tùy ý châm ngòi thổi gió bên trong miệng cô, điên cuồng cướp đoạt ngọt ngào của cô. Mai Thùy Hân nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt khuất phục chảy dọc theo mũi đến miệng. Trịnh Thiên Ngọc nếm được chút vị mặn, mở mắt ra nhìn, liền đối mặt với đôi mắt đang rưng rưng của Mai Thùy Hân. “Khóc cái gì, người bị cắn bị thương là tôi!” Trịnh Thiên Ngọc dừng động tác xâm phạm, lại giơ tay lên, vụng về muốn giúp cô lau nước mắt. “Anh là cái đồ vô sĩ!” Mai Thùy Hân không chút nghĩ ngợi đưa tay hung hăng tát lên mặt anh một bạt tay,dùng sức kéo cánh cửa. “Đây là khóa cửa chết, phải cần điều khiển từ xa mới có thể mở ra.” Trịnh Thiên Ngọc bị đánh cũng không tức giận, đi đến bên cạnh giá sách, nhìn vào tấm gương ở bên trong giá sách được bày biện bằng cúp bạc, xem vết thương trên mặt mình. Lúc này đầy mình Mai Thùy Hân đều là oán khí, nhìn thấy động tác buồn cười như vậy của Trịnh Thiên Ngọc, thiếu chút nữa nhịn không được mà bật cười. “Anh định cứ giam tôi trong văn phòng của anh có đúng không?” Mai Thùy Hân cất giọng lạnh lùng. Thân thể Mai Thùy Hân nhỏ nhắn xinh xắn, mặc dù đã dùng hết sức lực, trên mặt Trịnh Thiên Ngọc cũng chỉ hơi đỏ lên tí xíu. Trịnh Thiên Ngọc kiểm tra một lượt, thấy vẫn còn có thể ra ngoài gặp người khác. “Cô đồng ý một điều kiện của tôi, tôi sẽ để cho cô ra ngoài.” Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc rất nhẹ nhàng. Mai Thùy Hân hoàn toàn im lặng! Khó trách người ta nói tú tài gặp quân binh thì có giảng dạy cũng không hiểu! Đối với người ngông cuồng không xem ai ra gì, cái gì mà pháp luật nhân quyền và tôn nghiêm đều là nói nhảm! “Được, anh nói đi.” Trước mắt chỉ có thể dùng kế hoãn binh. Lúc nãy đến công ty, cô đi quá vội vàng, nên không có mang theo điện thoại, nếu không thì cô thật sự muốn gọi 110 để báo cảnh sát. Trong mắt Trịnh Thiên Ngọc lóe lên một ánh sáng kỳ lạ: “Mai Thùy Hân, cô đồng ý với tôi, thứ bảy tuần này hẹn hò với tôi một ngày, giống như là người yêu thật sự với nhau.” Đây là cái yêu cầu chó má gì vậy! Mai Thùy Hân cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Tổng giám đốc Trịnh, hình như anh đã quên rồi, anh là người đã có bạn gái! Nếu như anh muốn hẹn hò, vậy thì anh chỉ cần tìm Như Lan là được rồi.” Cô cũng không muốn làm người thứ ba, làm người thứ ba xen vào hạnh phúc của người khác sẽ bị người khác chỉ trỏ mắng nhiếc. Trịnh Thiên Ngọc hờ hững vuốt ve một cái điều khiển từ xa trên bàn làm việc: “Đây chính là điều khiển để mở cửa cửa, nhưng cô nhìn xem…” Anh đi đến bên cửa sổ, sau đó mở cửa sổ ra, ném điều khiển từ xa ra ngoài. “Trịnh Thiên Ngọc, anh điên rồi!” Mai Thùy Hân trừng to mắt: “Anh không sợ ở phía dưới có người đi đường hả.” “Không có chuyện gì, trúng cũng không chết được, còn có thể lấy được từ tôi một số tiền bồi thường rất lớn.” Trịnh Thiên Ngọc ngồi vào cái ghế da rộng rãi trước bàn làm việc, anh đưa chân làm cái ghế di chuyển trượt đến trước mặt Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân nhìn anh chằm chằm: “Được rồi, tôi đồng ý với anh.” “Dễ dàng như vậy à?” Trịnh Thiên Ngọc ngược lại có chút không quen. “Bây giờ có thể thả tôi đi chưa.” Mai Thùy Hân nhẹ giọng lại, đối với loại người như Trịnh Thiên Ngọc này, không thể dùng sức mạnh được. Khóe miệng Trịnh Thiên Ngọc lộ ra một nụ cười tươi đắc ý, nhấn điện thoại nội bộ trên bàn: “Cửa phòng làm việc của tôi xảy ra chút trục trặc, gọi người của bộ phận công trình đến mở cửa đi.” Tốn sức chín trâu hai hổ, cuối cùng mới mở cửa ra được. Tất cả mọi người bên bộ phận đều nhìn Trịnh Thiên Ngọc, lại nhìn Mai Thùy Hân, lại cảm nhận bầu không khí có chút kỳ quái mà mập mờ trong phòng làm việc, tất cả đều rất biết điều mà rủ mắt xuống. Mai Thùy Hân gần như là chạy trối chết. Sau khi về đến nơi, ngồi đó phát ngốc hết nửa ngày, chờ đến khi tâm trạng cuối cùng mới bình tĩnh lại, lúc bắt đầu làm việc mới phát hiện phần kế hoạch kia đã để quên trong phòng làm việc của Trịnh Thiên Ngọc. Bản kế hoạch! Để quên! Trong phòng làm việc! Của Trịnh Thiên Ngọc! Điều này biểu thị rằng cô nhất định phải đến Trịnh thị một chuyến nữa. Mai Thùy Hân thật sự muốn chết luôn.