CHƯƠNG 171: NỤ CƯỜI CÀNG SÂU Đợi Hướng Như Lan thay xong quần áo, Mai Thùy Hân mới hiểu tại sao cô ta vừa rồi lại nói như thế. Ngực, eo, đùi của Hướng Như Lan đều là những vết hồng hồng tím tím, hơn nữa những vết bầm này rõ ràng là còn mới, lâu nhất cũng không quá ngày hôm qua. Nhân viên nữ của tiệm thấy thế thì nhếch miệng cười: “Cô Hướng, bạn trai của cô thật sự nhiệt tình như lửa!” Hướng Như Lan mau chóng mặc áo choàng tắm vào, mặt mày ửng đỏ: “Ờm, tôi thật sự sắp bị anh ấy hành cho đến chết rồi. Có lúc một ngày muốn mấy lần, cô hay hỏi tại sao tôi gầy như này, tôi có thể không gầy sao, không dễ gì mới có được ít thịt thì bị anh ấy lăn qua lăn lại mấy hết rồi còn đâu.” Mai Thùy Hân cúi gằm mặt, từng từ từng câu đều nghe rất rõ ràng. Mặt mày hơi tái, cô thắt dây áo choàng tắm mấy lần mà vẫn không được. Cẩm Tâm lại âm thầm kinh ngạc, Hướng Như Lan mặc dù dịu dàng phóng khoáng nhưng lớn gan, chủ động bàn luận với những kỹ sư nữ như hôm nay, thật sự có chút kỳ lạ. Mai Thùy Hân vừa tắm xong bước ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình để trong tủ đồ. Mở tủ lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của Trịnh Thiên Ngọc. Nhìn vào biểu tượng của Trịnh Thiên Ngọc trên màn hình điện thoại, Mai Thùy Hân thấy có chút có tật giật mình liền quay lưng với Hướng Như Lan. “Tiểu Hân, điện thoại cũng cầm rồi sao mà không nghe?” Cẩm Tâm một bên lười biếng hưởng thụ sự phục vụ của cửa hàng, một bên tò mò hỏi cô. “Ờm… Gọi nhầm thôi…” Mai Thùy Hân nhanh trí tắt ngay điện thoại. Loại cảm giác này giống như đang vụng trộm bị người khác bắt được vậy. Mai Thùy Hân đột nhiên cảm thấy hơi áp lực. Ở trước mặt Hướng Như Lan, lẽ nào cô vĩnh viễn không thể thẳng thắn được sao? “Cô không nghe thì làm sao biết là gọi nhầm?” Hướng Như Lan khẽ cười nhìn cô chăm chú, ánh mắt có chút bén nhọn. Trong lòng của Mai Thùy Hân thấy không tự nhiên, lẽ nào Hướng Như Lan đã biết được cái gì? Hay là cô suy nghĩ nhiều? Mai Thùy Hân thấp thỏm trở về giường của mình, vừa mới nằm xuống thì điện thoại lại đổ chuông. Mai Thùy Hân hơi hoảng hốt chạy đến tủ đồ cầm lấy điện thoại, liếc qua, quả nhiên lại là Trịnh Thiên Ngọc gọi đến, ngón tay chạm nhẹ, không chút do dự mà tắt máy, trực tiếp tắt nguồn luôn. Thế giới cuối cùng cũng có thể yên tĩnh rồi. Mai Thùy Hân nằm trên giường, nghe Hướng Như Lan và Cẩm Tâm đang nói chuyện về hôn lễ. “Thiên Ngọc nói cuối năm kết hôn nhưng tôi vẫn chưa nghĩ xong. Cuối năm thời tiết lạnh, lễ cưới ngoài trời chắc chắn không làm được. Cẩm Tâm, vẫn là thời gian tổ chức hôn lễ của cô tốt, trời tiết vừa đẹp.” Hướng Như Lan nói, mắt hơi liếc về Mai Thùy Hân. Cẩm Tâm có chút ngạc nhiên: “Trịnh Thiên Ngọc đã cầu hôn với cô rồi sao?” Tai của Mai Thùy Hân không tự chủ được mà vểnh lên, hô hấp có chút nặng nề. “Ừm, cũng không tính là cầu hôn chính thức, chỉ là thương lượng một chút thời gian tổ chức hôn lễ thôi. Nếu như cầu hôn chính thức trên bãi cỏ này, tôi mới không đồng ý!” Ngữ khí của Hướng Như Lan rất hờn dỗi, mặt mày tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào. Nhân viên nữ trong tiệm nhịn không được mà nói: “Cô Hướng, cô thật may mắn, tổng giám đốc Trịnh là người tình trong mộng của biết bao nhiêu cô gái ở thành phố C, tiêu chuẩn của sự giàu có và đẹp trai! Lần trước anh ấy đưa cô đến SPA, tôi từ xa đã nhìn thấy, thật sự đẹp trai đến đòi mạng luôn! Nhìn anh ấy, quay đầu nhìn lại bạn trai của tôi, thật sự là không muốn nhìn nữa!” Trịnh Thiên Ngọc còn đưa Hướng Như Lan đến SPA… Săn sóc như vậy. Mai Thùy Hân lật người dậy, mỉm cười nói với nhân viên nữ: “Có chút nóng, tôi muốn đi tắm.” Giọng của cô có hơi nghẹt, mang theo một chút âm mũi. Hướng Như Lan nghi hoặc nhìn bóng lưng của Mai Thùy Hân, nụ cười trên môi lại càng sâu. Mai Thùy Hân khi tắm xong trở lại, Cẩm Tâm đang mặc quần áo, nhìn thấy Mai Thùy Hân trở lại, có chút có lỗi nói: “Tiểu Hân, mình phải đi trước rồi, mẹ của Bùi Tuấn đã hầm canh, kêu chị gái của anh ấy đưa đến nhà của minhf rồi, kết quả người nhà mình không có ai, mình phải mau trở về nhận canh của bà ấy.” Được mẹ của người yêu quan tâm như thế, Mai Thùy Hân cũng mừng thay cho Cẩm Tâm, liền gật đầu: “Vậy cậu mau về đi, đi đường cẩn thận đấy.” Cẩm Tâm đi rồi, hai nhân viên cũng ra ngoài để chuẩn bị tinh dầu mát xa, trong phòng bao chỉ còn lại Mai Thùy Hân và Hướng Như Lan. Bầu không khí có chút ngột ngạt, Mai Thùy Hân đanh muốn tìm một cái cớ để rời đi thì Hướng Như Lan đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay sang nhìn cô: “Tiểu Hân, tôi bỗng nhiên nhớ ra tôi có một cuộc gọi điện thoại trọng phải gọi đi, mà điện thoại của tôi lại hết pin. Cô có thể cho tôi mượn điện thoại của cô được không?” Hướng Như Lan muốn dùng điện thoại của cô? Mai Thùy Hân có chút lo lắng, ngộ nhỡ cô ta nhìn thấy cuộc gọi nhỡ vừa nãy của Trịnh Thiên Ngọc thì phải làm sao? Suy nghĩ một lát, cô ta cũng không thể không có tố chất như vậy, bấm lung tung ở điện thoại của người khác? “Được, tôi đi lấy đưa cho cô.” Mai Thùy Hân gật đầu, đi đến tủ đồ lấy điện thoại đưa cho Hướng Như Lan. Hướng Như Lan cầm điện rồi nhìn Mai Thùy Hân: “Tôi đi sang bên kia gọi, không làm phiền cô thư giãn nữa.” Nói xong, cô ta liền cầm điện thoại của Mai Thùy Hân đi ra ban công lộ thiên. Mai Thùy Hân gọi là khổ không thể tả, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm Hướng Như Lan gọi thì mau quay lại, đừng nhấn lung tung ở điện thoại của cô. Hướng Như Lan ra ngoài ban công, cũng đóng cánh cửa thủy tinh lại, ngọn tay lướt trên màn hình, sáu tin nhắn đập ngay vào mắt cô ta. “Mai Thùy Hân! Tại sao không nghe điện thoại của tôi!” “Mai Thùy Hân, em đang ở đâu? Tại sao không nghe điện thoại?” “Người phụ nữ này, em lại dám tắt máy!” “Em còn như vậy, đừng trách tôi không làm theo giao kèo!” “Nhìn thấy tin nhắn của tôi, lập tức gọi điện lại cho tôi! Nếu không em chết chắc!” Hướng Như Lan lướt thấy những cuộc gọi nhỡ, đập vào mắt của cô ta là ba chữ Trịnh Thiên Ngọc! Phông chữ đen đó, ở trong mắt của Hướng Như Lan lại cực kỳ chói mắt, dường như một con dao sắc bén cứa theo trái tim cô ta! Sự chiếm hữu rõ ràng thể hiện rõ từ những dòng tin nhắn trên màn hình. Trịnh Thiên Ngọc, có từng tha thiết với cô ta như này không? Anh đối với cô ta, đều luôn lạnh nhạt, không hề nhiệt tình, càng không tức giận. Những cảm xúc mãnh liệt này, những từ ngữ như này, Trịnh Thiên Ngọc chưa từng dùng với cô ta! Hướng Như Lan cắn chặt môi, cho đến khi cánh môi rơm rớm máu. Ngón tay của cô run run lướt trên màn hình. “Alo, tối nay gặp ở nhà hàng Kofi. Tôi có chuyện quan trọng muốn anh làm.” “Được. Cần mang theo nó không?” “Tạm thời không cần.” Sau khi tắt điện thoại, Hướng Như Lan dùng vạt áo choàng tắm lau khóe môi đang rớm máu, lần nữa lấy lại nụ cười trên mặt, rồi đẩy cửa bước vào.