CHƯƠNG 185:GIÚP ĐỠ Sau một hồi bận rộn, náo nhiệt, một hàng người ngồi lên xe đi tới quán bar. Đây là quán bar tư nhân, vì ở ngoại ô nên bao quanh đều là rừng núi, bên trong quán bar có nuôi một số động vật vừa lành tính lại rất đẹp như hươu sao, công,….. Trên mặt hồ óng ánh còn có thiên nga đen, trắng đang thoải mái đạp nước, phong cảnh vô cùng mê người. Một hàng xe đang tiến vào cửa quán bar, Mai Thuỳ Hân vừa xuống xe đã bị choáng ngợp bởi khí thế của bãi để xe. Bãi để xe không to nhưng lại đầy những siêu xe đắt tiền, dường như biến thành một hội triển lãm xe vậy. Đoàn người đi đi lại lại, ai cũng trang điểm tinh tế, một số người có gương mặt quen thuộc, thường xuyên xuất hiện trên ti vi. Hiển nhiên đây là một bữa tiệc xa xỉ của xã hội thượng lưu. “Cẩm Tâm có phúc quá đi! Thuận lợi được gả vào hào môn!” Ngắm nhìn đoàn người, một trong bốn người phù dâu – em họ của Cẩm Tâm hâm mộ nói. Hướng Như Lan nghe xong khẽ cười: “Cẩm Kiều, em đừng có vội hâm mộ Cẩm Tâm, chỉ cần em bằng lòng thì cũng sẽ được gả vào nhà giàu thôi.” Cẩm Kiều nhìn Hướng Như Lan, giọng điệu có chút oán trách: “Em đã bảo chị họ mấy lần rồi, nhớ để ý mấy anh bạn trai độc thân của anh rể xem có giới thiệu cho em được không, nhưng chị ấy lần nào cũng bảo là không hợp…..” Mai Thuỳ Hân nghe thấy thế thì chau mày, ngữ điệu của Cẩm Kiều khiến cô cảm thấy không thoải mái, nói cứ như kiểu Cẩm Tâm cản trở cô ta gả vào nhà giàu không bằng. Cẩm Tâm cũng từng nói với cô rằng Cẩm Kiều có chút hám của, tính tình lại đơn thuần, hấp tấp, dễ dàng tin lời người khác, vốn không thích hợp gả vào nhà giàu. “Cẩm Kiều, chị họ em đương nhiên sẽ hi vọng em có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, chị ấy nói không hợp thì có lẽ là không hợp thật. Chị họ em không lừa em đâu.” Mai Thuỳ Hân nhanh chóng giúp Cẩm Tâm giải thích. Hướng Như Lan quay sang nhìn Mai Thuỳ Hân rồi lại cười với Cẩm Kiều: “Chị họ em nói không có người hợp, chị thì có đấy. Chị quen biết một vài anh chàng độc thân hoàng kim đấy, gia thế không hề kém Bùi Tuấn, khi nào chị giới thiệu cho em nhé.” “Thật ạ? Chị Như Lan tốt quá đi!” Cẩm Kiều vui tới nỗi nhảy cẫng lên. “Đương nhiên là thật rồi. Đợi kết thúc hôn lễ, chị sẽ giúp em hẹn gặp mặt.” Hướng Như Lan nói với vẻ chắc chắn. Hướng Như Lan đã ra mặt thì Mai Thuỳ Hân cũng không muốn nói gì nữa. Ánh nhìn lạnh lẽo tới xương cốt của Hướng Như Lan khiến tâm trạng cô bất an, chỉ muốn cách xa cô ta một chút. Mặc dù công ty tổ chức lễ cưới chuyên nghiệp đã sớm chuẩn bị xong quà tặng nhưng Mai Thuỳ Hân vẫn không yên tâm, muốn tự mình kiểm tra lại lần nữa. “Mai Thuỳ Hân! Mau đi thôi, chúng ta đi đổi bộ khác!” Cẩm Kiều thấy Mai Thuỳ Hân đang bị tụt lại ở phía sau nên gọi cô. Lễ phục phù dâu phù rể mà Bùi Tuấn và Cẩm Tâm chọn vô cùng đẹp mắt, Cẩm Kiều đã sớm không nhịn được mà đi thử rồi. Mai Thuỳ Hân nhìn nhân viên chuẩn bị hôn lễ đang bận bịu sắp xếp hội trường chính, nói với Cẩm Kiều: “Em đi trước đi! Chị đi xem bố trí rượu đã được chưa.” Khoé mắt Hướng Như Lan loé lên tia dị thường, kéo Cẩm Kiều đi: “Bọn mình đi trước đi.” Các phù dâu đều sử dụng chung một phòng thay đồ, nhân viên của công ty tổ chức hôn lễ đang đứng ở cửa, chuẩn bị giúp các cô thay quần áo. Hướng Như Lan vẫy tay với nhân viên, nói: “Không cần đâu, bọn tôi tự giúp nhau thay là được rồi.” Bạn học đại học khác của Cẩm Tâm – Trần Bồng là một trong bốn phù dâu, cô khá thân với Mai Thuỳ Hân, còn Hướng Như Lan và Cẩm Kiều thì ngược lại không thân lắm, cô nhanh nhẹn để nhân viên bên công ty tổ chức giúp cô thay lễ phục rồi đi trước. Trong phòng thay đồ chỉ còn lại hai người Hướng Như Lan và Cẩm Kiều. Hướng Như Lan cầm đuôi váy giúp Cẩm Kiều mặc lên, kiên nhẫn cài từng nút trân châu nhỏ nhắn, tinh tế phía sau lưng, trên gương mặt phảng phất ý cười dịu dàng. Đối với một cô gái bình dân như Cẩm Kiều mà nói, Hướng Như Lan là một người vừa giàu có lại xinh đẹp khiến cô ta luôn có cảm giác ngưỡng mộ. Ngày hôm nay, cô gái giàu có xinh đẹp ấy thế mà giúp cô mặc lễ phục! Cẩm Kiều cảm thấy kinh ngạc không thôi. “Cẩm Kiều, nhân viên hôn lễ phụ trách phòng thay đồ này là do em quản lí đúng không?” Hướng Như Lan thoải mái hỏi. “Đúng thế ạ, em quản lí đấy.” Cẩm Kiều không hề để ý mà trả lời. Hướng Như Lan giúp cô cài xong nút cúc cuối cùng, bỗng nhiên đổi chủ đề: “Cẩm Kiều, em thấy Mai Thuỳ Hân thế nào?” “Cũng được ạ, trông xinh xắn, khí chất cũng được. Khá thân với chị em. Phải nói là bạn thân nhất trong những người bạn thân.” Hướng Như Lan trầm mặc trong giây lát, khoé mắt bỗng đỏ lên, nắm lấy tay Cẩm Kiều: “Cẩm Kiều, em biết không? Cô ta là người thứ ba! Cô ta luôn quấn lấy Thiên Ngọc sau lưng chị, Thiên Ngọc không thèm quan tâm cô ta, nhưng cô ta vẫn rất cố chấp không buông! Thậm chí còn có ý đồ tiếp cận con trai Thiên Ngọc!” Cái gì? Cẩm Kiều ngạc nhiên đến nỗi miệng mở to: “Không thể nào chứ? Sao lại xấu tính đến mức đấy nhỉ! Chị ở bên tổng giám đốc Trịnh mấy năm rồi, cô ấy sao có thể không quan tâm thể diện đến thế chứ!” Nước mắt Hướng Như Lan tao nhã, nhẹ nhàng rơi xuống: “Đúng thế! Mặc dù bây giờ Thiên Ngọc không chấp cô ta, nhưng chị cứ nghĩ đến việc cô ta chen chân vào, trong lòng lại khó chịu, buồn nôn không chịu được!” Cẩm Kiều cẩn thận nhớ lại, vỗ đầu: “Chị mà không nói thì em cũng quên mất, vừa nãy lúc anh rể cùng với phù rể đi vào phòng đón dâu, tổng giác đốc Trịnh nhân lúc mọi người không để ý vẫn luôn nhìn Mai Thuỳ hân! Lúc ấy em còn thấy quái lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, hoá ra là thế!” Cẩm Kiều nói xong, sắc mặt Hướng Như Lan càng khó coi hơn, cố gắng làm ra vẻ đáng thương, tủi thân: “Cẩm kiều, em giúp chị được không?” “Giúp gì ạ?” Cẩm Kiều nhiệt huýêt sôi trào, người thứ ba thì phải diệt trừ ngay, chả cần biết là bạn thân của chị họ hay là ai! “Lát nữa lúc Mai Thuỳ Hân vào phòng thay lễ phục, em bảo nhân viên hôn lễ rời đi được không? Để Mai Thuỳ Hân không mặc được lễ phục, tí nữa không cách nào tham dự hôn lễ được!” Hướng Như Lan ác độc nói. “Cái này ạ, chị ta là phù dâu chính, còn phải phụ trách cầm hoa và nhẫn nữa cơ, nếu chị ta không đi thì chị họ em chắc chắn sẽ náo loạn lên mất!” Hướng Như lan đưa bàn tay ngọc ngà của mình ra khẽ gõ vào trán cô ta: “Ngốc ạ, không phải chị cầm hoa, giúp chị họ em đưa nhẫn là được sao? Để Mai Thuỳ Hân một mình ở phòng thay đồ để cô ta phải gấp gáp, khẩn trương, vở kịch này cũng hay đấy!” Vừa nói, vừa làm ra vẻ uất ức, đáng thương: “Chị cũng chẳng tìm được cách nào khác để chừng trị cô ta nữa, chỉ có thể dùng cách ấu trĩ này để xả giận thôi, Cẩm Kiều, chút chuyện cỏn con này em không định giúp chị sao?” Cẩm Kiều sợ Hướng Như Lan tức giận, không giúp cô ta “câu rùa vàng” nữa, nghĩ lại, chỉ là giúp chị ta nhốt Mai Thuỳ Hân ở phòng thay đồ thôi mà, chả phải chuyện to tát gì, cô ta gật đầu đồng ý: “Được rồi, đừng có buồn nữa, em đồng ý giúp chị.” Hướng Như Lan ôm lấy Cẩm Kiều: “Cẩm Kiều, em tốt quá! Chị nhất định sẽ giới thiệu cho em một anh đẹp trai nhất, giàu có nhất!” Để Cẩm Kiều làm chuyện này thì mọi người sẽ đều nghĩ đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Trịnh Thiên Ngọc cũng sẽ không nghi ngờ cô ta. Hướng Như Lan nghĩ thế, gương mặt vô thức lộ ra nụ cười đắc ý.