Lúc này đám người của Lục Diễm cũng bắt đầu phát hiện ra tung tích của Thẩm Nhất Đang, bọn chúng bắt đầu theo sát hai người và chuẩn bị ra tay, Lịch Bắc Dạ cảm nhận được nguy hiểm cận kề vì đám người lạ mặt bám đuôi ấy không phải là người của anh, tay vẫn giữ chặt Thẩm Nhất Đang trên tay và bắt đầu tăng tốc độ để đến trạm xe buýt nhanh nhất.
Bọn chúng bắt đầu chuẩn bị vũ khí sẵn sàng để đối phó với hai người, Lịch Bắc Dạ tăng tốc đi nhanh thì cô có vẻ mất thăng bằng bám chặt lấy người anh.
“Tiểu thư, có người bám theo chúng ta, cô giữ chặt tôi nhé.”
Thấy cả hai đi nhanh hơn bọn chúng không chần chờ nữa mà phóng ra bao vây lấy cả hai, Lịch Bắc Dạ lần này phải đối đầu với đám người này nên anh đành phải đặt cô đứng xuống tay vẫn đưa ra che chắn bảo vệ cho cô.
“Thằng kia, khôn hồn giao con bé đó cho tao thì mày sẽ được tha mạng cho mày.”
Đám người đó quát lớn, Lịch Bắc Dạ nhíu mày tay vẫn giữ chặt cô ánh mắt trở nên sắc lạnh, chỉ có vài tên tép riu mà có thể đe dọa anh được sao? ánh mắt nghiêm nghị của anh lườm từng tên khiến bọn chúng cảm giác như có một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm.
“Mày có thấy lạnh không?”
“Có.”
“Tao cũng vậy.”
Thẩm Nhất Đang ôm chặt lấy tấm lưng của Lịch Bắc Dạ vẻ mặt sợ hãi, một mình anh sợ rằng không thể chống lại mấy tên này, vả lại nếu anh đấu với bọn chúng sẽ bị thương nặng mất.
“Gia Long, anh chạy đi đừng lo cho tôi, chúng là đám người mà mẹ kế tôi thuê đấy tôi có thể cảm nhận được.”
Lịch Bắc Dạ làm sao có thể dễ dàng bỏ chạy rồi giao cô cho bọn chúng như vậy chứng, anh xoa đầu trấn an cô.
“Có chết tôi cũng không giao tiểu thư cho chúng đâu, cứ tin ở tôi đi, tôi hứa là bảo vệ cô mà.”
Vừa nói dứt lời, Lịch Bắc Dạ liền bẻ tay rôm rốp, anh đã không muốn động tay động chân nhưng do bọn chúng ép anh phải ra tay, vả lại tâm trạng của anh hôm nay không được tốt sau vụ việc của Thẩm Nhất Đang nên bây giờ có chuyện để trút giận rồi.
“Ê, sao tao cảm thấy nó ghê ghê sao á.”
“Cái nhìn cũng lạnh lẽo quá, có xử được không?”
“Tụi bây tự hù mình thôi, chứ một mình nó làm sao đấu lại ba đứa mình được chuẩn bị hàng xông lên.”
Lịch Bắc Dạ gằn giọng quát lớn.
“Chúng mày tránh ra đừng để tao phải nóng giận.”
Giọng nói cũng lạnh lẽo khiến bọn chúng nổi da gà nhưng vì nhiệm vụ này thành công bọn chúng sẽ được thưởng số tiền lớn nhất quyết không vì giọng nói và ánh mắt ấy làm cho sợ hãi, nhìn nhau rồi ra hiệu cùng nhau xông lên.
“Vậy thì bọn này không tha cho mày đâu, cơ hội chỉ đến một lần thôi con trai mày và con bé đó sẽ chết ngay bây giờ.”
Thẩm Nhất Đang nhắm chặt mắt lại ôm lấy anh, Lịch Bắc Dạ một tay bế cô lên chiến đấu với bọn chúng, màn phối hợp ăn ý của cả hai nhanh chóng đạp ngã một tên, ôm chặt eo của cô xoay một vòng rồi bay lên, cô cảm thấy chóng mặt đầu óc quay cuồng cả thân thể nhẹ tênh tùy ý Lịch Bắc Dạ điều khiển, những động tác nâng niu cô lên rất nhẹ nhàng nhưng khi đạp vào người bọn chúng thì phát ra một lực vô cùng mạnh.
Trong chớp mắt Lịch Bắc Dạ đã hạ gục bọn chúng mà không cần tới vũ khí, bọn chúng nằm lăn lê bò lết trên nền đất không thể cử động được, Thẩm Nhất Đang vui mừng ôm chầm lấy anh, chưa mừng rỡ được bao lâu thì một tên vẫn còn sức lực gượng người đứng dậy cầm dao xông thẳng tới định đâm Thẩm Nhất Đang, Lịch Bắc Dạ nhìn thấy liền xoay người kéo cô về phía sau đưa tay ra đỡ lấy nhát dao rồi dùng chân đạp mạnh vào người hắn.
“Anh bị thương rồi.”
Lịch Bắc Dạ thấy không thể ở đây được nữa nên đưa tay vào túi ấn vào bộ đàm phát tín hiệu, ngay lập tức người của anh gần đấy nhận được tín hiệu nhanh chóng chạy đến tiếp sức, anh gật đầu ra hiệu cho người của anh xử lý bọn chúng còn mình thì nắm tay Thẩm Nhất Đang chạy đi.
“Gia Long, anh chảy máu nhiều quá chúng ta đến bệnh viện đi!”
Anh vẫn tỏ ra không hề hấn gì mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tôi không sao mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Vừa nói dứt lời thì Thẩm Nhất Đang ôm chầm lấy anh òa khóc lớn làm anh đờ người ra, có vẻ khi bên Gia Long thì cô lại khóc nhiều hơn là ở bên Lịch Bắc Dạ nhỉ? Vì đây mới chính là con người thật của cô, còn vẻ mặt trước đây chỉ là ngụy tạo nén nước mắt vào trong mà thôi, anh cũng hiểu được cô cũng là con gái và yếu đuối mong manh như bao nhiêu người thôi.
“Nếu anh xảy ra chuyện gì thì sao hả? Tôi sẽ sống ra làm sao đây? đồ ngốc này có biết tôi lo cho anh thế nào không?”
Thẩm Nhất Đang quát lớn rồi đấm khẽ vào lồng ngực của anh trách móc, đôi môi của Lịch Bắc Dạ cong lên cười một cách ôn nhu, nghe được những lời nói ấy có chết anh cũng mãn nguyện, nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay đang gây chuyện trước ngực anh lại rồi khẽ hôn lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ngọc ngà ấy của cô trầm giọng nói.
“Tôi hứa bảo vệ tiểu thư rồi thì tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, mà qua chuyện này mới thấy được tiểu thư rất quan tâm tôi, tôi thật sự rất vui.”
Cô nhíu mày rụt tay lại quay đầu đi chỗ khác lạnh nhạt đáp.
“Bị thương mà còn vui được anh đúng là vô tư quá rồi, đi về thôi tôi sẽ xem vết thương đó cho.”
Nắm lấy bàn tay của anh rồi cùng nhau đi thẳng về trạm xe buýt, giây phút đó thật bình yên cả con đường chỉ còn lại hai người ngọt ngào đắm chìm trong thế giới riêng của mình..