Vẻ mặt Mặc Kính Đằng âm trầm khiến người ta sợ hãi. Ông không hề nghĩ tới một cô gái vừa mất gia đình lại hết lần này tới lần khác nói chuyện với ông như vậy, nhưng những lời cô nói đều có tình có lý, khiến ông nhất thời không tìm ra được lỗi sai.
Đêm đó, Tử Hiên nhà ông ngủ với người phụ nữ khác!
Sắc mặt ông thay đổi mấy lần, cuối cùng uất hận nói: “Cô tốt nhất nhớ lấy lời tôi nói ngày hôm nay, nếu cô dám xen vào giữa hai đứa con trai tôi thì tôi sẽ không buông tha cho công ty của ba cô đâu.”
Ngụ ý là nếu ông không muốn Ôn Nhiên sống sót, thì dù Tử Hiên có đứng về phía cô cũng vô dụng.
Mặc Tu Trần bước tới, mặc kệ sắc mặt Mặc Kính Đằng như sắp ói ra máu, anh nắm tay Ôn Nhiên đi về phía nhà ăn, cao giọng kêu thím Trương ở trong bếp: “Thím Trương, mang đồ ăn sáng lên!”
“Được rồi, cậu chủ!”
Giọng nói của thím Trương từ trong nhà bếp nói vọng ra. Ôn Nhiên liếc nhìn về hướng nhà bếp, cố gắng rút tay về nói: “Tôi vào giúp thím Trương.”
“Em không cần phải làm những việc đó!”
Giọng điệu của Mặc Tu Trần đầy vẻ đáng tin, anh kéo cô vào phòng ăn, kéo ghế để cô ngồi xuống ghế rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, từ đầu đến cuối không liếc nhìn Mặc Tử Hiên vẫn đang đứng trong phòng khách.
Trong phòng khách, Mặc Kính Đằng hai mắt trào dâng cuồn cuộn lửa giận, không thể tin được Tu Trần vậy mà nắm tay Ôn Nhiên.
Điều khiến ông ngạc nhiên nhất là trên mặt Mặc Tu Trần không hề có một chút chán ghét nào cả, như thể là một hành động tự nhiên. Đây là một điều mà năm kể từ khi ông bị bắt cóc trở về chưa từng thấy bao giờ.
Thím Trương nhanh chóng bưng bữa sáng ra. Tuy rằng nhìn thấy Mặc Kính Đằng đứng ở phòng khách bà cũng không chào hỏi ông ấy, bữa sáng chỉ có Mặc Tu Trần với Ôn Nhiên ăn.
Mặc dù Ôn Nhiên không nhìn lại, nhưng cô biết Mặc Kính Đằng vẫn ở trong phòng khách chưa rời đi.
Polo Thêu Tên Bạn Chiếc áo này sẽ thêu tên của chín
Cô ngước mắt lên nhìn Mặc Tu Trần, muốn hỏi anh có muốn gọi ba anh xuống ăn sáng không, nhưng thấy sắc mặt anh khó coi như vậy nên ý nghĩ đó của cô cũng bị xua tan.
Mặc Tu Trần đang định ăn sáng thì tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên. Anh lấy điện thoại di động ra, trả lời điện thoại một tiếng “Ừ”, một giọng nói cung kính vang lên từ đầu dây bên kia: “Cậu chủ Mặc, trước cậu có dặn tìm một cô gái có nốt ruồi ở cằm, chúng tôi đã tìm thấy rồi.”
Nghe vậy, trong mắt Mặc Tu Trần lóe lên một chút tâm tình kỳ lạ: “Hiện tại đang ở đâu?”
“Cô ấy làm việc trong tập đoàn MS. Bây giờ cậu có muốn gặp cô ấy không?”
“Được, bây giờ tôi qua đó ngay.”
Cúp điện thoại, Mặc Tu Trần đứng len, nhàn nhạt nói: “Em ăn sáng tâm đi, ăn xong tiểu Lưu sẽ đưa em đi làm.”
Ôn Nhiên dịu dàng hỏi: “Anh không ăn sáng trước khi đi sao?”
“Không, anh còn có việc!”
Dứt lời, bóng dáng cao lớn của Mặc Tu Trần đã rời khỏi nhà ăn.
Nhìn Tu Trần đang nhanh chóng rời đi, Ôn Nhiên khẽ nhíu mày.
Thứ Ba hàng tuần là một cuộc họp định kỳ.
Ôn Nhiên vừa đến văn phòng, thư ký Lý đã cầm theo một xấp giấy xin nghỉ phép đi vào, kích động nói: “Những người đó thật quá đáng, biết hôm nay là họp đình kì, mấy người họ lại xin nghỉ tập thể.”
“Ai xin nghỉ phép?”
Ön Nhiên kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi.
Thư ký Lý đưa đơn xin nghỉ cho cô và giận dữ nói: “Quản đốc phân xưởng thứ nhất của bộ phận sản xuất và ba tổ trưởng của bộ phận mình, tổ phó của bộ phận kiểm tra chất lượng và hai nhân viên kiểm tra chất lượng, giám sát của bộ phận mua hàng và bộ phận bán hàng …”
Tất cả bọn họ đều bị Chu Minh Phú mua chuộc. Tuy hôm qua Ôn tiểu thư đã giải quyết được vấn đề kinh phí của nhà máy nhưng những người đó là những người kì cựu của công ty. Đối với cô, họ không phục.
Nhớ khi đó Ôn tổng với phu nhân đối xử với họ cũng không tệ mà…Polo Thêu Tên Bạn.