Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

chương 172: ai bảo cậu nói với cô ấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Có nước, tôi rót cho anh, khi nào thì cậu Mặc mới tới? Đồ ăn tôi nấu cho anh ấy đã nguội rồi.”

Mặc dù người cô ta muốn dụ dỗ không phải là Tiểu Lưu, nhưng cô ta vẫn giả vờ đáng thương, hy vọng Tiểu Lưu sẽ bị mình làm cho rung động. Sau đó gọi điện cho Mặc Tu Trần, bảo anh kết thúc việc tiếp khách khách sớm hon, đến nhà mình.

“Không cần đâu, ở đây có một cốc.”

Cô ta nói xong, Tiểu Lưu đã đi tới trước bàn, cầm cốc nước trên bàn lên, ngửa đầu rót vào miệng.

Vẻ mặt của Trình Giai thay đổi, cô ta buột miệng: “Không được, cốc nước đó anh không thể uống, cốc đó là tôi chuẩn bị cho cậu Mặc.”

Cô ta vội vàng chạy đến, nhưng vẫn muộn rồi.

Tiểu Lưu đã uống hết cốc nước, trong tay chỉ còn một cốc rỗng, vẻ mặt kỳ quái nhìn Trình Giai, phản bác nói: “Không phải chỉ là một cốc nước thôi sao? Sao cô lại căng thẳng như vậy, không phải là trong nước có thuốc độc đaya chứ, cô muốn hại chết cậu chủ lớn của nhà chúng tôi?”

“Dĩ nhiên là không phải.”

Trình Giai không vui phủ nhận, vươn tay cầm lấy cái cốc trong tay của cậu ta, ra lệnh đuổi khách: “Anh cũng uống nước rồi, mau đi đi. Lát nữa cậu Mặc tới thấy hai chúng ta ở trong phòng này thì không tốt.”

Tiểu Lưu cau mày, trên mặt có chút không hài lòng, chẳng những không có rời đi, ngược lại còn ngồi xuống ghế trước bàn, nhìn chén đĩa tinh xảo trên bàn nói: “Cậu chủ lớn bảo tôi ở đây chờ anh ấy, anh ấy không tới, tôi không dám đi đâu. Trình Giai, những món ăn này là cô tự tay làm à, xem ra tài nấu nướng của cô cũng không tệ.”

Trong lòng Trình Giai có chút lo lắng, nhưng cô ta không còn cách nào khác, đành phải trả lời câu hỏi của Tiểu Lưu một cách qua loa: “Đúng vậy, những món này là tôi nấu cho cậu Mặc.

Tiểu Lưu, hay là cậu đi xem cậu Mặc có thoát khỏi khách hàng kia chưa đi, lát nữa đồ ăn nguội rồi sẽ không ăn ngon nữa.”

Thật ra, những món ăn này đã nguội rồi.

Tiểu Lưu biết cô ta muốn mình đi, cậu ta thật cũng muốn đi lắm, nhưng lại không dám làm trái lệnh của cậu củ lớn.

Từ khi bước vào nhà của Trình Giai, cậu ta đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc ở trong phòng này rồi, mùi này không khó chịu, loại nước hoa còn tương đối đắt tiền, ngửi rất dễ chịu.

Có điều, cậu chủ lớn nói đúng, Trình Giai rất xinh đẹp, cũng coi như là một đại mỹ nhân, thân hình cũng chuẩn. Đặc biệt là đêm nay, thân hình gợi cảm màu đỏ của cô ta tôn lên vóc dáng tỉnh té, cùng với mùi nước hoa làm tim rung động, cậu ta có chút mê mẫn.

Tiêu Lưu cau mày, trả lời câu hỏi: “Trình Giai, tuy rằng cô xịt nước hoa rất thơm, nhưng cậu chủ lớn không thích nước hoa nhất. Cô nhanh chóng tản mùi nước hoa này đi đi, nếu không cậu chủ lớn đến, nhất định sẽ tức giận.”

Trong mắt Trình Giai hiện lên một tia ngạc nhiên, Mặc Tu Trần không thích mùi nước hoa nhất sao? Tại sao cô ta lại không biết điều này? Hơn nữa, bình thường cô ta hay xịt nước hoa, cậu Mặc không có vẻ gì là chán ghét mà.

Thấy cô ta không tin, Tiểu Lưu cau mày, không vui nói: “Nếu cô không tin thì bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu chủ lớn, nói với anh ấy là cô xịt nước hoa cả một một căn phòng, xem anh ấy còn đến không.”

Thấy cậu ta thật sự thò tay vào túi lấy điện thoại di động, Trình Giai vội vàng bước tới nắm lấy tay cậu ta: “Đừng gọi cho cậu Mặc, bây giờ tôi tìm cách khử mùi nước hoa ngay.”

Cô ta uống nước trước Tiểu Lưu, trong hai ba phút nói chuyện với cậu ta, thuốc dần dần phát huy tác dụng, đầu cô ta cảm thấy hơi choáng váng, trong người cũng có một tia nóng nỗi lên.

Giờ phút này, cô ta đang đứng bên cạnh Tiểu Lưu, nắm tay cậu ta, không những không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.

Cô ta sửng sốt, biết đây là tác dụng của thuốc, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù cô ta có thể khống chế được bản thân, e rằng Tiểu Lưu cũng sẽ không buông tha cho cô ta.

x Dưới lầu, Mặc Tu Trần vừa hút thuốc vừa nghe cuộc nói chuyện giữa Trình Giai và Tiểu Lưu ở trên lầu. Ý cười trên khóe miệng của anh hơi dày lên, nếu anh đoán đúng, kịch hay sắp bắt đầu rồi.

W Theo phong cách làm việc trước đây của Trình Giai, cô ta nhân tâm với bản thân, tuyệt đối không chỉ xịt nước hoa trong phòng, nhất định sẽ dùng một ít thuốc như lần trước.

Trong màn đêm, một chiếc Limousine từ từ tiến đến, dừng phía sau chiếc xe thương vụ.

Một lúc sau, có người gõ cửa xe.

Mặc Tu Trần mở cửa xe, nhìn thấy khuôn mặt cười toe toét của Lạc Hạo Phong, anh khẽ nhíu mày, chưa kịp nói thì Lạc Hạo Phong đã nói trước: “Tu Trần, Ôn Nhiên không yên tâm về cậu nên bảo tôi đến xem xem, Tiểu Lưu lên chưa? Hiện tại tiến triển đến đâu rồi, không phải cậu nghe lén người ta làm cái chuyện đó đấy chứ?”

Ánh mắt đào hoa của anh ấy quét qua tai nghe bluetooth trên tai trái của Mặc Tu Trần, cúi người ngồi vào trong xe.

“Ai bảo cậu nói với Nhiên Nhiên?”

Ánh mắt Mặc Tu Trần thay đổi, nhìn chằm chằm Lạc Hạo Phong vừa ngồi vào, anh chàng này thực sự không bót lo, lần trước ở bệnh viện, anh ấy đã nói với Trình Giai, người xúi giục công nhân xây dựng là Ôn Nhiên, còn nói cái gì mà bảo anh và Ôn Nhiên sẽ không được dài lâu đâu.

Anh ấy thực sự sợ thế giới sẽ không hỗn loạn.

Lạc Hạo Phong nở nụ cười, không quan tâm đến sự tức giận của Mặc Tu Trần, vươn tay cầm lấy tai nghe bluetooth trên tai anh đeo lên tai mình, một lúc sau lông mày nở ra một nụ cười ầ: xấu xa: “Tu Trần, tối nay Tiểu Lưu may mắn rồi, không nghĩ đến cậu ta bình thường hiền lành thật thà như vậy, hoá ra còn có thể đối phó với Trình Giai.”

Mặc Tu Trần chế nhạo: “Nếu cậu ngưỡng mộ thì cậu cũng có thể đi lên.”

Nghe xong lời này khóe miệng Lạc Hạo Phong giật giật, anh ấy liếc mắt nhìn anh nói: “Cậu và Ôn Nhiên không hỗ danh là vợ chồng, Trình Giai sẽ xứng với một người đẹp trai, phong lưu phóng khoáng như tôi à?”

Mặc Tu Trần híp mắt, nắm chắc trọng điểm trong lời nói: “Nhiên Nhiên nói thế nào với cậu?”

Lạc Hạo Phong vừa nghe tiến triển trên lầu, vừa cười nói: “Cô Si) Khổ HN bà Vộ Vận SE NET MA – ây và cậu nói giỗng nhau. Vốn dĩ tôi muôn cô ây ghen, có ích cho sức khoẻ thể chất và tinh thần. Ai mà biết cô ấy lại hoàn toàn tin tưởng cậu, tôi thật sự không biết, Ôn Nhiên ngốc hay là ngu nữa, chồng của mình đi tìm người phụ nữ khác mà cô ấy cũng không giận.”

Nói đến cuối cùng, giọng điệu của Lạc Hạo Phong vẫn tỏ vẻ không đồng tình.

Vẻ lạnh lùng trên khóe miệng của Mặc Tu Trần tản ra, trong ánh mắt có chút ấm áp, khóe miệng bất giác nhếch lên một vòng cung. Nhiên Nhiên hứa tin tưởng anh, đương nhiên sẽ không tin những lời khiêu khích của Lạc Hạo Phong.

“Nếu cậu đã muốn xem kịch thì cứ ở đây mà nghe kịch cho hết đi, lát nữa nói cho tôi biết toàn bộ quá trình.”

Mặc Tu Trần ngẳắng đầu liếc nhìn lên lầu, đưa mắt nhìn Lạc Hạo Phong đang chăm chú nghe, dặn dò xong liền cầm lấy chìa khóa xe trong tay anh ấy, mở cửa xe xuống xe.

“Này, tôi thực sự phải nghe hết sao?”

Lạc Hạo Phong hét vào cửa xe đang đóng lại, qua cửa số, Mặc Tu Trần liếc nhìn anh ấy, đi vài bước đến trước xe anh ấy, mở cửa xe lên xe, chốc lát sau xe rời đi.

“Người đàn ông đã có gia đình thật sự rất nhàm chán.”

Thân hình thon dài của Lạc Hạo Phong ngả mình xuống ghé, ngón tay thon dài vô thức gõ vào ghế, chán nản lắm bẩm.

Trước đây Mặc Tu Trần không như vậy, kết hôn còn chưa được hai tháng mà anh đã trở thành thê nô rồi.

Còn đâu bóng hình hờ hững, tàn nhẫn của thuở ban đầu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng vì Ôn Nhiên mà bán anh em bọn họ đi thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio