“Ôn Nhiên, cô không hồ danh là bạn thân nhất của Bạch Tiểu Tiểu đó, nhưng những lời cô nói, tôi không tin đâu.”
Lạc Hạo Phong cười chế nhạo, giọng điệu không hề uyễn chuyển.
Ôn Nhiên cau mày, cong môi lên, lại nở nụ cười: “Lạc Hạo Phong, anh có tin hay không cũng không quan trọng, anh chỉ cần tin, Tiêu Tiểu bây giờ đã rất hối hận vì đã xúc phạm anh, rất muốn xin lỗi anh. Anh có thể đưa ra bắt cứ yêu cầu nào, hay là, hai người gặp nhau đi.”
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ sợ cô ấy không làm được!”
Lạc Hạo Phong lười biếng nói, Ôn Nhiên lập tức nói: “Không sao, anh cứ nói ra xem, có lẽ Tiểu Tiêu có thể làm được.”
“Được thôi, vậy cô chuyển lời cho cô ấy, muốn tôi tha thứ cho cô ấy thì phải đáp ứng với tôi hai điều kiện. Thứ nhất, trưa hôm nay, đổi lại thành cô ấy phải mặc váy của người phụ nữ hôm qua, tái hiện lại cảnh tượng.”
“Cái thứ hai thì sao?”
Ôn Nhiên cau mày, tiếp tục hỏi.
“Điều kiện thứ hai, từ nay về sau, cô ấy không được phép không xem sắc mặt tôi.”
Nghĩ đến sau này Bạch Tiểu Tiểu đều phải mỉm cười đối đãi với anh ấy, mặc kệ là thật lòng hay giả tạo, cũng không dám ở trước mặt anh ấy tức giận, tâm trạng của Lạc Hạo Phong liền tốt vô cùng.
“Tôi sẽ chuyển lời với cô ấy. Nhưng mà, để đáp ứng yêu cầu đầu tiên của anh thì hai người phải gặp nhau mới được. Hay là trưa hôm nay để cô ấy mời anh đi ăn, ở cái nhà hàng ngày hôm qua luôn, thế nào?”
Ôn Nhiên cảm thấy điều kiện đầu tiên không khó, mặc dù muốn Bạch Tiểu Tiểu ăn mặc gợi cảm, giống như người phụ nữ mê trai ngày hôm qua đi quấy rối Lạc Hạo Phong, nhưng chỉ cần cô ấy nghiên răng chịu đựng thì mọi chuyện sẽ được bỏ qua rồi.
Cái khó là điều kiện thứ hai, không có giới hạn thời gian, cái anh ấy nhắc đến là mãi mãi.
Trừ khi Bạch Tiểu Tiểu không còn gặp lại Lạc Hạo Phong nữa.
Khi cô nói với Bạch Tiểu Tiểu, cô ấy liền đồng ý không chút do dự, Bạch Tiểu Tiểu ở đầu bên kia điện thoại thờ ơ nói: “Nhiên Nhiên, chả có chuyện gì to tát cả, không phải chỉ là dụ sắc anh ta thôi sao? Đơn giản thôi, tớ bảo đảm để anh ta nhìn thấy tớ liền muốn nôn. Còn cái chuyện sau này phải xem sắc mặt anh ta ấy à, cũng không khó đâu, tớ có thể trốn thì cứ trốn, không gặp anh ta nữa là được!”
Ôn Nhiên nghe cô ấy thoải mái nói như vậy cũng phải bật cười theo.
x Bệnh viện Khang Ninh, trong phòng bệnh của Ôn Cẩm, không khí không thoải mái và vui vẻ giống như khi Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu nói chuyện.
Sau khi nghe Ôn Cẩm kể lại, cả Cố Khải và Mặc Tu Trần đều chìm vào im lặng.
Không khí trong phòng bệnh mà nặng nè, vì thế mà gần như ngưng trệ, trong không gian im lặng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của ba người đàn ông.
Sự kìm nén nặng nề khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt.
Giữa trán của Ôn Cẩm ngưng tụ sự thương cảm, bí mật này, anh ấy cho rằng sẽ không bao giờ có một ngày mình phải nói ra, nhất là sau khi ba mẹ xảy ra tai nạn và qua đời, anh ấy càng kiên định với suy nghĩ đó hơn.
Không thể để Nhiên Nhiên phải chịu một chút tổn thương nào nữa, mặc kệ là nó đến từ đâu.
Tuy nhiên, mấy ngày nay sau khi cùng Mặc Tu Trần tiếp xúc, bị anh nghỉ ngờ, điều tra, lại tìm mọi cách thăm dò mình, trong lòng anh ấy lại sinh ra sự do dự.
Đặc biệt là, sau khi nghe câu chuyện của anh và Có Khải, anh ấy đoán được, Nhiên Nhiên rất có khả năng chính là cô gái mà bọn họ muốn tìm, trong lòng càng xúc động phập phồng, không nói ra được đó là cảm giác gì.
Vừa rồi Cố Khải và Mặc Tu Trần đã nói thẳng với anh ấy, Nhiên Nhiên là em gái của Cố Khải đã tìm nhiều năm, cho dù anh ấy đã đoán được, nhưng trong lòng vẫn có một cơn bão.
Thân hình cao lớn của Cố Khải đang ngồi cứng đờ trên ghế, khuôn mặt cười đẹp trai thường ngày của anh ấy đây áy náy và tự trách, những đốt ngón tay đang nắm chặt lại tái nhọt.
Anh ấy biết em gái mình chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, nhưng chưa bao giờ anh ấy nghĩ cô đã phải trải qua chuyện tàn khốc như vậy.
Năm đó, người bắt em gái anh ấy đi là đối thủ không đội trời chung với ba của anh ấy, cũng là bạn cùng lớp tại trường đại học y của ba anh ấy. Bởi vì phẩm chát bại hoại nên bị đuổi, sau đó…
Anh ấy chưa từng chứng kiến những ân oán của thế hệ trước, nhưng anh ấy đã nghe ba mẹ mình nói đi nói lại. Mười năm trước, hang ổ của người đó bị cảnh sát bắt giữ, ông ta biến mắt, cho đến bây giờ vẫn không có tung tích.
Anh ấy ngắng đầu nhìn Ôn Cẩm ở trên giường bệnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Mặc Tu Trần ở bên cạnh, trong mắt của Mặc Tu Trần có một tia lạnh như băng, anh ấy khẽ mím môi, kiên định nói: “Tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho Nhiên Nhiên.”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần vốn không có tiêu cự, anh đột nhiên nhìn anh ấy, bắt gặp ánh mắt của anh ấy, sắc mặt của anh trầm xuống: “Tôi không để ý đến chuyện đó, hai người không được cho cô ấy biết.”
“Nhưng…”
Cố Khải nhướng mày, còn muốn nói điều gì đó.
Ôn Cẩm lại ngắt lời anh ấy: “Tôi đồng ý với quan điểm của Mặc Tu Trần. Chuyện này, tuyệt đối không thẻ để cho Nhiên Nhiên biết, tạm thời cậu cũng không được nói với em ấy về thân thế của em ấy. Khi có cơ hội thích hợp, tôi sẽ nói cho em ấy biết.”
Nếu cô và Cố Khải nhận nhau, Nhiên Nhiên sẽ biết sự thật tàn nhẫn đó, anh ấy thà rằng cô và cậu ấy không bao giờ nhận nhau, dù sao thì Cố Khải cũng đã biết cô là em gái của cậu ấy, cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh ấy đối xử tốt với cô.
Hô háp của Có Khải bởi vì tức giận mà trở nên dày và nặng nè, anh ấy nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Trần và Ôn Cẩm, một lúc sau, cuối cùng anh ấy cũng thỏa hiệp: “Được rồi, tôi tạm thời sẽ không nói cho cô ấy biết, nhưng bệnh của cô ấy nhất định phải chữa, không cần cho cô ấy biết cũng có thể chữa khỏi bệnh của cô ấy.”
Anh ấy phải nghĩ ra một phương án chắc chắn, tóm lại, anh ấy không thể để cuộc sống của em gái mình không còn trọn vẹn nữa.
Gia đình anh ấy là gia đình y học hàng thế kỷ, tuy anh ấy và ba đều là bác sĩ khoa não nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc chữa khỏi bệnh của Nhiên Nhiên.
Nhìn thấy sự kiên trì của anh ấy, Mặc Tu Trần và Ôn Cẩm nhìn nhau, biết rằng có nói thêm cũng vô ích. Cố Khải vẫn luôn cảm thấy tội lỗi về sự mắt tích của em gái mình, khó khăn lắm mới tìm được cô, không ai trong số họ có thể ngăn cản anh ấy đối xử tốt với Ôn Nhiên.
“Vậy thì cứ làm như cậu nói đi, chỉ cần cậu không cho Nhiên Nhiên biết chuyện, tôi sẽ không xen vào chuyện cậu sẽ làm thế nào. Cố Khải, cậu về trước đi, tôi còn có vài lời muốn nói với Ôn Cảm.”
Mặc Tu Trần nhàn nhạt nói, trên mặt đã không có quá nhiều biểu cảm, tất cả cảm xúc đều bị đè nén trong đáy lòng, tựa như mặt biển yên tĩnh, sóng lặng lăn tăn.
Giờ phút này, trong lòng của Có Khải tràn đầy đều là em gái của mình, không thèm bận tâm đến việc Mặc Tu Trần và Ôn Cẩm có chuyện gì để nói hay không, anh ấy ừ một tiếng, đứng dậy và rời khỏi phòng bệnh.
Anh ấy vẫn chưa báo tin cho ba là đã tìm được em gái, bây giờ, anh ấy phải báo tin cho ba, sau đó sẽ đến nghĩa trang nói với mẹ. Nếu mẹ anh ấy biết anh ấy cuối cùng cũng tìm được em gái mình rồi, bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Cửa phòng bệnh mở ra lại đóng lại, lại khôi phục sự yên tĩnh.
Ôn Cẩm chuyển vị trí ngồi, ngồi ở một vị trí quá lâu có chút không thoải mái.
Ở trên ghé, Mặc Tu Trần sắc mặt ngưng trọng, môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp bình tĩnh: “Cho dù Nhiên Nhiên và cậu ấy nhận nhau, anh vẫn là người anh trai thân thiết yêu quý nhất của cô ấy, anh không cần lo lắng mình sẽ mất cô ấy.”
Ôn Cẩm nghe xong lạnh lùng liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuần của Mặc Tu Trần, anh ấy chợt mỉm cười, nụ cười mang theo ba phần giễu cọt: “Anh không cần phải uyển chuyển như vậy đâu, muốn nói cái gì thì nói thẳng ra là được.”
“Anh biết rồi mà, tôi còn phải nói ra làm cái gì nữa?”
Khóe miệng Mặc Tu Trần cũng nở nụ cười, chỉ là chưa chạm đến đáy mắt.