Lông mày của Cố Khải nhẹ ngưng tụ, bình tĩnh giải thích: “Vừa nãy anh gọi cho Tu Trần, cậu ấy nói cho anh biết.”
Thảm Ngọc Đình kinh ngạc trợn to hai mắt: “Anh họ, ngay cả chuyện riêng tư của con gái như kỳ sinh lý của Ôn Nhiên mà Tu Trần cũng nói cho anh biết, anh ấy thật sự không coi anh là người ngoài!”
“Anh vốn dĩ không phải người ngoài.”
Cố Khải không cho là như thế phản bác, mím môi mỏng thành một đường thẳng cứng rắn. Nghĩ đến những gì Ôn Nhiên nói ở trong cửa hàng trang sức vừa nấy, trái tim anh lại thắt lại, nếu cô biết mình là em gái ruột của anh thì làm gì có chuyện cô sẽ không đồng ý nhận cái kẹp tóc của anh nữa.
Thảm Ngọc Đình chớp mắt nghi ngờ, nhìn Cố Khải bằng ánh mắt tò mò, từ lúc sáng khi Cố Khải biết được cô ấy hẹn Ôn Nhiên đi mua sắm, anh liền xung phong nói muốn đi cùng hai người họ, cô ấy đã cảm thấy kỳ lạ.
Cả một buổi sáng, không cần biết bọn họ mua gì, anh đều hào phóng quẹt thẻ, tự tay chọn kẹp tóc tặng cho Ôn Nhiên, mọi hành động của anh đều không bình thường.
Không nói đến việc Ôn Nhiên sẽ suy nghĩ lung tung, ngay cả cô ấy cũng có suy nghĩ khác.
Mặc dù trước đó cô ấy đã nghe Mặc Tu Trần nói, Ôn Nhiên có khả năng là em gái mà Cố Khải đang tìm kiếm, anh ấy đối với cô ấy có cảm giác đặc biệt, nhưng đó cũng là có khả năng, Ôn Nhiên không nhất định chính là cô ấy.
h Hôm nay, nhìn thấy Cố Khải đối xử tốt với Ôn Nhiên, thậm chí trong lòng cô ấy còn có ý nghĩ ích kỷ, cô ấy hy vọng Ôn Nhiên không phải là em gái mà Cố Khải đang tìm kiếm. Tình cảm của anh ấy dành cho cô sẽ trở thành một loại tình cảm khác, như vậy, giữa Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần sẽ xuất hiện một vết nút…
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, lập tức bị cô ấy đè nén dưới đáy lòng, cô ấy âm thầm cảnh cáo bản thân không được có ý nghĩ xấu xa như vậy, anh họ cô ấy không phải là loại đàn ông cướp vợ của bạn thân.
“Anh họ, anh thật sự cho rằng Ôn Nhiên là em họ sao? Nhưng mà, trên cằm của em họ có một nốt ruồi, Ôn Nhiên không có mà.”
Sau khi nhìn chằm chằm Có Khải một lúc lâu, không nhìn ra bất kỳ sự khác lạ nào trên mặt anh, Thảm Ngọc Đình tò mò hỏi.
Cố Khải quay đầu lại, dùng đôi mắt đen nhìn Thằm Ngọc Đình, hít sâu một hơi, nói: “Vốn dĩ Nhiên Nhiên có một nốt ruồi trên cằm, nhưng sau này đã bị tẩy đi rồi.”
“Thật sao?”
Thảm Ngọc Đình kinh ngạc mở to hai mắt, chẳng lẽ Ôn Nhiên thật sự là em họ của cô ấy.
Cố Khải gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bàn tay nắm vô lăng càng chặt hơn. Do dự một lúc, anh vẫn nói cho cô ấy biết: “Anh đã dùng tóc của Nhiên Nhiên làm giám định DNA. Cô ấy quả thực là em gái đã mắt tích nhiều năm của anh, là em họ của em. Nhưng tin này anh vẫn chưa nói cho Nhiên Nhiên biết, hiện tại chỉ có Tu Trần, anh, với ba anh biết, bây giờ có thêm một người là em.”
Thẩm Ngọc Đình khó tin nhìn Cố Khải, những gì Mặc Tu Trần nói với mình lại loé lên bên tai, còn thái độ của Cố Khải đối với Ôn Nhiên…
Trong lòng cô ấy không thể phân biệt được mình đang vui hay là đang thất vọng.
Trong tiềm thức, cô ấy không hy vọng Ôn Nhiên là em họ của mình, cô ấy còn chưa hoàn toàn từ bỏ Mặc Tu Trần, nếu Ôn Nhiên chỉ là một người không có liên quan, cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn.
Nhưng, Ôn Nhiên là em họ của cô ấy, cô ấy phải cắt đứt tình cảm của mình dành cho Mặc Tu Trần, một chút cũng không được lưu lại.
“Ngọc Đình, về chuyện này, anh tạm thời không muốn cho người khác biết, đặc biệt là Nhiên Nhiên, em phải giữ bí mật.”
Cố Khải nhìn cô ấy qua ống kính, nhẹ nhàng nói.
“Em biết rồi.”
Thảm Ngọc Đình do dự một lúc, sau đó hỏi: “Anh đã tìm thấy em họ rồi, tại sao lại không cùng cô nhận nhau?”
Cố Khải khẽ mím môi, giọng nói có chút cứng ngắc: “Hiện tại anh không muốn Nhiên Nhiên biết thân thế của mình, để qua một thời gian nữa đi.”
Xung quanh Ôn Nhiên đã có đủ nguy hiểm rồi, dù Chu Minh Phú đã bị bắt nhưng vẫn còn có một Tiêu Văn Khanh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bà ta dùng Ôn Nhiên để uy hiếp Mặc Tu Trần.
Nếu để bà ta biết, Ôn Nhiên chính là cô gái mà bọn họ đã tìm kiếm nhiều năm, vậy thì không biết bà ta sẽ làm ra những chuyện độc ác nào.
Năm đó, Tiêu Văn Khanh thực sự muốn giết Ôn Nhiên, nếu không phải cô được gia đình Ôn Hồng Duệ cứu, rồi tẩy đi nốt ruồi trên cằm cô, chuyển nhà, còn trang điểm cho cô ấy thành một dáng vẻ khác, cô một cô bé sáu tuổi làm sao có thể thoát khỏi bàn tay độc ác của bọn chúng.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, Cố Khải đều cảm thấy đau khổ, tự trách bản thân không ngừng.
“Vì Nhiên Nhiên là em họ em, vậy cô ấy thực sự là cô gái đã cứu Tu Trần khi đó?”
Khi Thảm Ngọc Đình hỏi câu này, hai tay đặt trên đùi cô ấy đang nắm chặt lại, câu trả lời của Cố Khải khiến cô ấy cảm thấy tuyệt vọng đến lạc lõng: “Đúng vậy, năm đó anh nói cô gái đã cứu cậu ấy là em gái anh, không phải là nói lung tung. Sự thật đã chứng minh, Nhiên Nhiên không chỉ là em gái anh mà còn là cô gái đã cứu cậu ấy.
Nhưng mà, cô ấy đã quên hết những chuyện đó rồi.”
“Sao cô ấy lại quên?”
Giọng điệu của Thảm Ngọc Đình mệt mỏi và yếu ớt, cô ấy biết Có Khải sẽ không mắc sai lầm, anh nói phải, nhất định đó chính là Ôn Nhiên.
“Cô ấy đã bị thôi miên sâu.”
Đừng nói đến đó là một bé gái, cho dù là một người trưởng thành, bị thôi miên sâu cũng có thể mắt trí nhớ.
Thẩm Ngọc Đình ồ lên một tiếng, quay đầu ra ngoài cửa sổ, không nói nữa.
Trong xe bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Cố Khải ngây người nhìn Thẩm Ngọc Đình trong gương chiếu hậu, trong lòng mềm nhữn, nhẹ giọng nói: “Ngọc Đình, Tu Trần và Nhiên Nhiên đã định là phải ở bên nhau rồi. Từ khoảnh khắc năm trước hai người họ gặp nhau, đó chính là duyên phận.
Đời này kiếp này, hai người họ sẽ chỉ vì nhau mà rung động.”
Thảm Ngọc Đình mím chặt môi, cảm thấy mũi đau nhức.
Cô ấy đã thích Mặc Tu Trần nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày lại trở nên như thế này. Cô ấy luôn cảm thấy, anh thật sự không thể tìm thấy cô gái đó, càng cảm thấy anh thật sự không có khả năng yêu cô gái đó.
Anh là người lạnh lùng vô tình như vậy, thờ ơ và xa lánh với tất cả những người khác giới. Duy nhất khi anh đối xử với cô ấy, vẫn tính là dịu dàng, thỉnh thoảng cũng sẽ mỉm cười và quan tâm một câu.
Cô ấy không tin vào cái gì gọi là định mệnh, làm gì lại có nhiều định mệnh như vậy.
Tuy nhiên, cô ấy không thể không chấp nhận sự thật ở trước mắt, kể từ ngày cô trở về nước, Mặc Tu Trần ra sân bay đón cô ấy, khi nói chuyện với anh, mỗi khi nhắc đến Ôn Nhiên, ánh mắt và giọng điệu của anh liền trở nên dịu dàng, cô ấy đã biết mình không có hy vọng nữa.
Rõ ràng biết rõ, nhưng lại không muốn buông bỏ, đây mới là điều đau khổ nhất.
Cố Khải khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng mang theo chút do dự vang lên trong chiếc xe chật hẹp yên tĩnh: “Em nhất định sẽ không tin, Nhiên Nhiên không hề hoàn toàn quên đi Tu Trần, cho dù bị thôi miên sâu, không nhớ những việc trước đó, cô ấy cũng không quên Tu Trần.”
Khi anh nói điều này ra, sắc mặt của Thảm Ngọc Đình hơi tái đi.
Cô ấy chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt có chút đỏ của anh, cô ấy mím chặt môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
“Ôn Cẩm nói, Nhiên Nhiên từ nhỏ đến lớn luôn mơ một giấc mơ, mơ thấy cảnh cô ấy cứu Tu Trần hồi đó, cũng mơ thấy những người tiêm vào người cô ấy…”
Câu nói cuối cùng, giọng nói của Cố Khải đột ngột thay đổi.
Hơi thở anh phả ra đầy lạnh lẽo, nhiệt độ trong xe đột ngột giảm xuống.
“Anh họ, tiêm cái gì?”
Thảm Ngọc Đình bị vẻ mặt của Có Khải đột nhiên thay đổi doạ Sợ, cô ấy nhát thời quên đi nỗi đau của mình, giật mình hỏi.