Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ừ, anh sẽ chú ý, ngược lại là em đó, ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, nguyên nhân cái chết của Chu Minh Phú vẫn chưa rõ.”
Ôn Cảm không yên tâm dặn dò, Mặc Tu Trần bị thương, Nhiên Nhiên ở thành phố C, nhưng lại không có ai bảo vệ cô.
Sau khi cúp điện thoại, dưới sự thúc giục của Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên thực sự ở trên giường bệnh của anh ngủ say.
Tối hôm qua cô ở nhà ngủ một mình, từ trong mơ tỉnh lại, bây giờ có Mặc Tu Trần ở bên cạnh, cô ngủ rất sâu, cũng rất yên bình, không hề nằm mơ.
Mặc Tu Trần vẫn luôn nghiêng người về phía cô, hôm đó anh đã nghe Ôn Cẩm nói, từ bé đến lớn Nhiên Nhiên đều bị cùng một cơn ác mộng quán lấy, hầu như vào thứ năm hàng tuần, cô sẽ mơ thấy giấc mơ đó.
Anh nhớ có một lần, anh về nhà vào rạng sáng, đúng lúc bắt gặp cô bị một cơn ác mộng đánh thức, lúc đó cô nói mình đã mơ thấy ba mẹ mình.
Anh càng nhớ, cách đây hơn chục năm, cái đêm mà cô bé bảo anh bỏ trốn cũng là thứ năm…
Vốn dĩ anh nghĩ sẽ đi ngủ muộn hơn, hoặc đặt đồng hồ báo thức, thức dậy vào rạng sáng để gọi cho cô. Không ngờ bản thân lại bị thương, ngược lại không cảm thấy buồn ngủ.
Khi Ôn Nhiên gửi tin nhắn cho anh, anh đang rất tỉnh táo, do dự một lúc rồi gọi điện cho cô.
Không ngờ lúc đó lại có một bệnh nhân ở phòng bên cạnh xảy ra chuyện, Ôn Nhiên nghe thấy giọng nói ở bên này liền đoán ra được anh đang ở trong bệnh viện.
Khi nghe thấy giọng nói mang theo tiếng nức nở của cô ở đầu dây bên kia, cả trái tim anh như bị bóp lại, nỗi đau đó dường như còn vượt xa cả vết thương về thể xác.
Từ khi biết thân thế của cô, biết được cô chính là cô bé năm đó, có lẽ, những lần gặp gỡ đó của cô đều là vì không buông bỏ được anh, tình yêu anh dành cho cô lại sâu đậm hơn một chút.
Nửa đường, y tá vào thay thuốc, người còn chưa lên tiếng, anh đã làm động tác im lặng với cô ta, sợ đánh thức người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh.
Anh truyền dịch hai tiếng liền, rút kim tiêm, mới hơn mười giờ.
Nhìn người phụ nữ đang ngủ say ở bên cạnh, trên môi của Mặc Tu Trần không khỏi cong lên một vòng cung nông, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lạc Hạo Phong ở thành phố G, rồi lại gọi điện thoại cho Đàm Mục bảo anh ấy buổi trưa mang đồ ăn đến.
Cuối cùng, anh mới gọi cho người phụ trách nhà máy ở thành phó C.
Khi Ôn Nhiên tỉnh dậy, đã qua giờ buổi trưa rồi.
Đàm Mục vừa mang cơm trưa đến bệnh viện, nhìn thấy Ôn Nhiên đang nằm ngủ ở bên cạnh Mặc Tu Trần, anh ấy một chút _ cũng không thấy ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Mặc Tu Trần, nhưng không nói gì, đem đồ ăn đặt ở trên bàn đầu giường.
Ai mà biết, Ôn Nhiên vẫn tỉnh.
“Em đã ngủ bao lâu rồi?”
Ôn Nhiên vừa tỉnh lại, đầu có chút trống rỗng, ngây người nhìn Mặc Tu Trần và Đàm Mục, ánh mắt nhìn về phía tay châm kim của Mặc Tu Trần vài giây, cuối cùng nhìn đồ ăn trên bàn nhỏ: “Đã trưa rồi sao?”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, đôi mắt dài và hẹp tràn đầy cưng chiều: “Ừm, em dậy đúng lúc lắm, bây giờ đã mười hai giờ hơn rồi.”
“Không phải là h sao?”
Lời nói của Đàm Mục lập tức nhận được ánh mắt phi đao của Mặc Tu Trần, anh ấy nhướng mày không cho là như vậy, bất mãn nói: “Tôi đâu có nói sai, bây giờ chính là h. Cậu đoán Ôn Nhiên sẽ tỉnh lại vào lúc này, bảo tôi bây giờ mang đồ ăn đến…”
Lời nói phía sau, Đàm Mục không nói ra nữa.
Bây giờ anh ấy rất bất mãn với Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, hai người họ chỉ nghĩ về nhau, không ai thương anh ấy cả. Tối hôm qua hai giờ anh ấy bị đánh thức, đi cùng Ôn Nhiên đến thành phố C, còn lo lắng cho cô và Mặc Tu Trần sẽ cãi nhau, cho đến khi thấy hai người họ không sao, anh ấy mới nghĩ tới việc tìm một chỗ để ngủ.
Thế nhưng, anh ấy vừa nhắm mắt, liền bị anh chàng Mặc Tu Trần gọi điện kêu dậy, cho anh ấy làm trâu làm ngựa, bây giờ một câu nói thật thôi mà cũng không cho phép anh ấy nói, đây là trọng sắc khinh bạn đến mức nào rồi hả!
Ôn Nhiên nghe thấy Đàm Mục nói như vậy, giữa lông mày nhiễm vài phần hồi lỗi: “Sao anh không ăn cơm trước, hiện tại anh là bệnh nhân.”
Sắc mặt của Mặc Tu Trần thay đổi nhanh hơn cả ông trời, vừa rồi ánh mắt anh nhìn Đàm Mục còn đang cầm dao, khi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Ôn Nhiên, lập tức mềm nhữn như nước: “Anh không đói, em đừng nghe Đàm Mục nói nhảm, cậu ấy bị Hạo Phong dạy hư rồi.”
Khóe miệng Đàm Mục giật giật, trợn mắt nhìn trần nhà, cũng lười để ý tới Mặc Tu Trần.
Lạc Hạo Phong đang ở thành phố G xa xôi đột nhiên hắt hơi hai cái, xoa xoa mũi lẫm bẩm, là ai đang nói xấu mình hả!
Ôn Nhiên xuống giường, vào phòng vệ sinh rửa tay rồi đi ra, không nhìn thấy bóng dáng Đàm Mục đâu, Mặc Tu Trần nhẹ giọng nói: “Đàm Mục ăn cơm xong mới đưa cơm tới, cậu ấy còn có chút việc, anh bảo cậu ấy đi trước rồi.”
Sau khi hai người ăn xong, Ôn Nhiên thu dọn bộ đồ ăn, rót một ly nước đun sôi cho Mặc Tu Trần rồi mới ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải vết thương rất đau không?”
“Không đau, thật đó.”
Mặc Tu Trần biết cô thương mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, nắm lây bàn tay mềm mại và mảnh mai của cô vào lòng bàn tay của mình chơi đùa, anh chủ động giải thích: “Vốn dĩ gia đình của người đã khuất đã đồng ý chấp nhận các điều khoản của chúng ta, tiền trợ cấp cũng đã đưa cho họ rồi. Hôm qua, không biết vợ của người quá cố đã nghe lời khiêu khích của ai, cảm thấy tiền trợ cấp quá thấp, yêu cầu chúng ta trả gấp đôi cho cô ta”
Ôn Nhiên khẽ nhíu mày, mím môi, không có xen vào.
Nước mắt của Thẩm Ngọc Đình trào ra, cô ấy hét lên tên của Mặc Tu Trần, cùng là phụ nữ khóc vì anh, nhưng Mặc Tu Trần lại có thể thờ ơ với nước mắt của Thẳm Ngọc Đình. Anh vừa nghe thấy tiếng khóc thút thít của Ôn Nhiên ở bên kia điện thoại, trái tim của anh giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, không thở nỗi.
“…Nhiên Nhiên, nguyên nhân của sự việc chính là như vậy, anh không muốn giấu em bắt kỳ chỉ tiết nào. Thẫm Ngọc Đình sẽ có bài diễn thuyết ở thành phố C vào tuần này, cô ấy biết anh đang đi công tác ở đây, cho nên cô ấy đến gặp anh… “